Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 215



Đám chị dâu và Mặc Hàm Nguyệt đi theo Hách Tri Nhiễm.

“Cửu tẩu, có thể ở bên người nhà, có c.h.ế.t ta cũng không sợ, có việc gì cần làm, tỷ cứ giao cho ta là được.”

“Đúng đó Cửu đệ muội, Mặc gia chúng ta không sợ, có việc gì cần giúp đỡ muội cứ nói thẳng.”

Hách Tri Nhiễm lại bị sự ủng hộ của người nhà làm cho cảm động, nàng mỉm cười trấn an mọi người.

"Các tẩu tẩu, Hàm Nguyệt, mọi người không cần lo lắng, thuốc của ta không chỉ có công dụng chữa trị dịch hạch, mà đồng thời cũng có thể phòng lây nhiễm.

Mọi người đều đã uống thuốc rồi, ta tin rằng khả năng bị lây nhiễm là rất thấp."

Nghe Hách Tri Nhiễm nói, mọi người đồng thời thở phào, cảm thấy rất may mắn vì Cửu đệ đã mang về nhà một nàng dâu tài giỏi như vậy trước khi bị đày.

Người nhà nhiệt tình, cũng thật lòng muốn giúp đỡ, nhưng thực Hách Tri Nhiễm không cần bọn họ làm việc gì cả.

Tiễn mọi người đi bằng lời nói nhẹ nhàng xong, khi nàng quay người, phát hiện Mặc Cửu Diệp đã biến mất.

Hách Tri Nhiễm tưởng hắn tìm chỗ đi vệ sinh rồi nên không hề nghĩ nhiều.

Cho đến nửa giờ sau, sau khi thuốc được sao chín và phát cho mọi người, Mặc Cửu Diệp mới xách theo chín con gà rừng và thỏ rừng quay lại.

Hách Tri Nhiễm bừng tỉnh, hóa ra tên này đi săn.

Người có công phu có khác, ra ngoài có nửa tiếng đã bắt được nhiều thú rừng như thế.

Chỉ tiếc ở đây có quá nhiều người tị nạn, số thú rừng mà Mặc Cửu Diệp đem về cũng chỉ như muối bỏ biển.

Những lúc như thế này, bọn họ buộc phải ích kỷ một chút, để người nhà no bụng trước rồi mới nghĩ đến chuyện khác.

Mặc Cửu Diệp cũng nghĩ như vậy, cho nên trực tiếp đem thú rừng bắt được về đưa tới chỗ các tẩu tẩu, để bọn họ nướng chín rồi chia cho người nhà.

Bành Vượng và Lưu

Đám chị dâu và Mặc Hàm Nguyệt đi theo Hách Tri Nhiễm.

“Cửu tẩu, có thể ở bên người nhà, có c.h.ế.t ta cũng không sợ, có việc gì cần làm, tỷ cứ giao cho ta là được.”

“Đúng đó Cửu đệ muội, Mạc gia chúng ta không sợ, có việc gì cần giúp đỡ muội cứ nói thăng.”

Hách Tri Nhiễm lại bị sự ủng hộ của người nhà làm cho cảm động, nàng mỉm cười trấn an mọi người.

"Các tẩu tẩu, Hàm Nguyệt, mọi người không cần lo lắng, thuốc của ta không chỉ có công dụng chữa trị dịch hạch, mà đồng thời cũng có thể phòng lây nhiễm.

Mọi người đều đã uống thuốc rồi, ta tin rằng khả năng bị lây nhiễm là rất thấp."

Nghe Hách Tri Nhiễm nói, mọi người đồng thời thở phào, cảm thấy rất may mắn vì Cửu đệ đã mang về nhà một nàng dâu tài giỏi như vậy trước khi bị đày.

Người nhà nhiệt tình, cũng thật lòng muốn giúp đỡ, nhưng thực Hách Tri Nhiễm không cần bọn họ làm việc gì cả.

Tiên mọi người đi bằng lời nói nhẹ nhàng xong, khi nàng quay người, phát hiện Mặc Cửu Diệp đã biến mất.

Hách Tri Nhiễm tưởng hắn tìm chỗ đi vệ sinh rồi nên không hề nghĩ nhiều.

Cho đến nửa giờ sau, sau khi thuốc được sao chín và phát cho mọi người, Mặc Cửu Diệp mới xách theo chín con gà rừng và thỏ rừng quay lại.

Hách Tri Nhiễm bừng tỉnh, hóa ra tên này đi săn.

Người có công phu có khác, ra ngoài có nửa tiếng đã bắt được nhiều thú rừng như thế.

Chỉ tiếc ở đây có quá nhiều người tị nạn, số thú rừng mà Mặc Cửu Diệp đem về cũng chỉ như muối bỏ biển.

Những lúc như thế này, bọn họ buộc phải ích kỷ một chút, để người nhà no bụng trước rồi mới nghĩ đến chuyện khác.

Mặc Cửu Diệp cũng nghĩ như vậy, cho nên trực tiếp đem thú rừng bắt được về đưa tới chỗ các tẩu tẩu, để bọn họ nướng chín rồi chia cho người nhà.

Bành Vượng và Lưu Lý Chính gần như cùng lúc đến trước mặt Mặc Cửu Diệp.

Hai người họ đều bày ra vẻ mặt cầu xin...

"Huynh đệ, ca ca biết đệ có tài, có thể nào phiền đệ nhọc công một chuyến..."

Hắn ta càng nói càng không có tự tin, nhưng lại không thể không nói.

Muốn bụng không bị đói thì chỉ có thể cầu xin Mặc Cửu Diệp giúp đỡ.

Lưu Lý Chính cũng nhìn Mặc Cửu Diệp với vẻ mặt cầu xin tương tự, hy vọng hắn có thể đồng ý yêu cầu của Bành Vượng, đến lúc đó bản thân cũng được hưởng ké.

Đừng nói là thịt, lúc này cho dù chỉ có thể uống một bát canh gà thôi đã tốt lắm rồi.

Nếu là bình thường, với thân thủ của Mặc Cửu Diệp, hoàn toàn có thể tùy ý săn vài con thú rừng một cách dễ dàng, tuy nhiên tình huống hôm nay rất đặc biệt.

Đường đi trơn trượt thì khỏi nói rồi, không biết có phải do mưa to hay không, hắn thi triển khinh công đi tìm rất xa, thế mà chỉ tìm được chín con gà rừng và thỏ rừng.

Tuy Hách Tri Nhiễm không tận mắt nhìn thấy khó khăn của Mặc Cửu Diệp trong lúc tìm kiếm con mồi, nhưng với hoàn cảnh trước mắt cũng đủ để đoán được, sau cơn mưa lớn, hắn đi săn bắt thú rừng không hề dễ dàng.

Thấy Mặc Cửu Diệp muốn từ chối, nàng cướp lời: "Phu quân, thảo dược cũng sắp dùng hết rồi, chàng đi săn thì dắt ta theo, vừa hay có thể hái một ít mang về."

Dựa vào sự hiểu biết của Mặc Cửu Diệp về nàng, nàng nói những lời này chắc chắn không đơn thuần chỉ đi hái thảo mộc.

Vì vậy, lời từ chối hắn suýt buột miệng thốt ra trong nháy mắt bị nuốt xuống.

"Được, bây giờ chúng ta đi luôn." Nhìn thấy Mặc Cửu Diệp không từ chối, Bành Vượng trong tiềm thức cho rằng hắn đã đồng ý yêu cầu của mình.

Dù sao hiện tại hắn ta hoàn toàn tin tưởng hai người này, cũng không lo lắng bọn họ bỏ chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.