Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 224



Mắt thấy trên người Mặc Cửu Diệp đã mang đầy đồ, Hách Tri Nhiễm chủ động tiến đến hỗ trợ.

Nhưng Mặc Cửu Diệp sống c.h.ế.t không đưa cho nàng, cố chấp một mình mang đống đồ đi về phía trước.

Hách Tri Nhiễm không biết làm sao, nhìn thấy hai tay Mặc Cửu Diệp đã mang đầy đồ, hai người mới cùng nhau trở lại quán trọ.

Mặc lão phu nhân mang theo các nữ quyến chạy tới trợ giúp thu xếp, Tam tẩu và Tứ tẩu kéo Hách Tri Nhiễm qua một bên.

Hai người cùng lúc lấy một cái hầu bao từ trong n.g.ự.c giao cho nàng.

"Cửu đệ muội, từ kinh thành đi đến đây đều là một mình muội chi tiêu, hôm nay bà bà bảo muội lo liệu việc nhà, cho nên chúng ta cũng giao toàn bộ bạc cho muội quản lý.

Hách Tri Nhiễm lập tức sửng sốt, sau đó vội trả hầu bao về.

"Các tẩu tẩu, số bạc này các tẩu lấy về đi, khi nào ta dùng hết bạc thì sẽ đến tìm các tẩu."

Hách Tri Nhiễm nghĩ, thời gian tới trên đường đi không chắc sẽ được bình an, vạn nhất nàng cùng người nhà thất lạc nhau hoặc là gặp phải những chuyện khác thì trong tay các nàng vẫn còn có bạc, cuộc sống sẽ không quá khó khăn.

Hai vị chị dâu không biết suy nghĩ thật sự của Hách Tri Nhiễm, kiên trì muốn đưa bạc cho nàng.

Sau khi lần nữa bị Hách Tri Nhiễm cự tuyệt, hai người không thể làm gì khác hơn là tạm thời từ bỏ ý định này, quay trở về hỗ trợ xử lý đồ mới mua.

Trải qua nhiều ngày ăn gió nằm sương như vậy, cuối cùng cũng có thể ăn được một bữa ăn bình thường, tất cả mọi người đều cảm thấy rất thỏa mãn.

Duy chỉ có người của Hà gia, bọn họ không có bạc, chỉ có thể ăn bánh bao đen do quan sai đưa đến.

Nghỉ ngơi tại quán trọ một đêm, hôm sau tất cả mọi người đều cảm giác bản thân tựa như đầy m.á.u sống lại.

Bành Vượng ra lệnh một tiếng, mọi người tiếp tục lên đường.

Đi liên tục ba ngày, lại bị một ngọn núi lớn chặn đường.

Chu Lão Bát tiến lên, chỉ vào ngọn núi lớn phía trước nói: "Thủ lĩnh, đã xế chiều rồi, không bằng hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một đêm ở chỗ này, ngày mai lại vượt núi?"

"Ừ, nghỉ ngơi ở chân núi một đêm, ngày mai lên núi."

Chu Lão Bát quay đầu nhìn về đội ngũ sau lưng hô to: "Tất cả đến chân núi, mỗi người tự tìm chỗ nghỉ ngơi cho mình, ngày mai tiếp tục lên đường."

Nghe Chu Lão Bát nói xong, Hách Tri Nhiễm lập tức đoán được, có thể nơi này chính là ngọn núi mà Bành Vượng đã từng nói bọn họ phải vượt qua.

Bành Vượng chủ động đến trước mặt Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm, giải thích nghi hoặc trong lòng bọn họ.

"Ngọn núi này tên là núi Ngưu Giác, hình dáng đỉnh núi nhìn rất giống sừng trâu, cho nên mới được đặt tên như vậy.

Nếu không vì ban đầu làm trễ nãi quá nhiều thời gian đi đường, hiện tại cũng có thể lựa chọn đi vòng qua chân núi, nếu như vậy, phải mất thêm bảy tám ngày.

Bọn ta đã từng trèo qua ngọn núi này, không phát hiện có dã thú gì lớn, ngược lại thì gà rừng thỏ rừng tương đối nhiều, chúng ta còn có thể thuận tiện săn bắt thú rừng cho đỡ thèm.”

Hách Tri Nhiễm ngước mắt nhìn, quả nhiên đúng như lời Bành Vượng nói, chỗ cao nhất của ngọn núi có hai cái chóp trông giống như sừng trâu, đúng là đặt tên rất phù hợp.

Hơn nữa các ngọn núi nối liền với nhau như kéo dài vô tận, cho dù chỉ đứng ở chân núi cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy một loại khí thế hùng vĩ.

Có thể tưởng tượng được, muốn vượt qua nơi này cũng là một chuyện rất tốn thể lực. Lúc này, đại đa số mọi người đã tìm được chỗ dừng chân thích hợp, dựng lều trại ngồi ở bên trong nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.