Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 226



Khi bọn họ phát hiện Triệu thị không đúng, cơ thể bà ấy đã cách sườn núi mấy thước.

"Nương."

"Thẩm thẩm, thẩm muốn làm gì?"

"Nương, người mau dừng lại...

Người Phương gia đồng loạt đuổi theo phương hướng của Triệu thị.

Ngặt nỗi, đó là sườn núi dốc đứng, một khi vô tình rơi xuống, thì sẽ có tình cảnh như vậy.

Vì vậy, cho dù người Phương gia nhanh chóng đuổi tới, cũng không thể nào đuổi kịp tốc độ lăn xuống của Triệu thị.

Mắt thấy cơ thể Triệu thị lăn càng lúc càng xa, người Phương gia đã không còn ôm hy vọng gì nữa.

Ngay tại lúc này, bọn họ thấy rõ ràng, thân thể đang không ngừng lăn xuống của Triệu thị bỗng nhiên ngừng lại, Mặc Cửu Diệp đứng trước một cây đại thụ, cản lại thân thể Triệu thị đang không ngừng lăn xuống dưới.

Người Phương gia đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy về phía bọn họ.

Trải qua sự nỗ lực của mọi người, cuối cùng cũng đưa được Triệu thị trở lại.

May mắn là Triệu thị chỉ bị xây xước một vài chỗ ngoài da, những chỗ khác không có gì đáng ngại.

Triệu thị nhìn thấy ánh mắt lo lắng của người thân, nước mắt không kìm lại được.

"Tại sao các người lại làm như vậy! Phương gia chúng ta đã quá xui xẻo, tội gì còn muốn giữ ta lại để liên lụy các người... Ô ô ô...

Phương Truyền Châu thấy vậy, nước mắt cũng chảy dài trên gò má. Ông ta biết rất rõ lão thê vì muốn bọn họ không cần phải mang thêm gánh nặng lên đường mới có thể làm như vậy, nhưng ông ta vẫn không cách nào tiếp nhận được chuyện này.

"Chúng ta có ba con trai, không thì cũng còn có bộ xương già này, bốn đại nam nhân chúng ta mang ngươi lên đường, đây thì coi là liên lụy gì chứ, ngươi ngàn vạn lần không thể nghĩ như vậy!"

"Đúng vậy nương, huynh đệ chúng ta khỏe mạnh, thay phiên nhau cõng người cũng sẽ không có gì nặng."

"Nương, con cũng có thể chiếu cố cuộc sống thường ngày cho người, người ngàn vạn lần không thể có suy nghĩ như vậy."

Triệu thị thấy người thân quan tâm mình như vậy, lại không kiềm được nước mắt.

Lúc này, Bành Vượng cũng đã chạy tới, nghe nói Triệu thị té gãy chân, sau đó có ý định tự sát.

Đối mặt với phạm nhân như vậy, Bành Vượng vừa tức giận vừa đau đầu.

Vì vậy, hắn ta nói chuyện với thái độ cực kỳ không thân thiện.

"Triệu thị, nếu ngươi dám tự sát làm hỏng quy củ ở chỗ này của ta, sau khi ngươi c.h.ế.t ta sẽ phái người mỗi ngày dùng roi đánh cả nhà ngươi, bảo đảm bảo bọn họ sống không bằng c.h.ế.t."

Lời này đối với Triệu thị mà nói, hiển nhiên là có uy lực hơn nhiều so với những lời khuyên nhủ của Phương gia.

Triệu thị ngơ ngác một lúc, lập tức bảo đảm.

"Quan gia, ngài đừng đánh ta mà, ta bảo đảm sẽ không có suy nghĩ đó nữa."

Thậm chí bây giờ bà ấy có chút nghĩ lại mà sợ, rất sợ nếu như mình thật sự c.h.ế.t đi rồi, người nhà sẽ chịu liên lụy.

Thấy lời nói của Bành Vượng có tác dụng, cuối cùng người Phương gia cũng thở phào nhẹ nhõm.

Phương Truyền Châu chủ động đi tìm Hách Tri Nhiễm, nhờ nàng hỗ trợ nối xương cho Triệu thị.

Cùng lúc đó, những người khác ở Phương gia đã tới trước mặt Mặc Cửu Diệp, họ rối rít quỳ xuống dập đầu.

Cảm tạ hắn vì đã cứu mạng Triệu thị.

Hách Tri Nhiễm thuần thục nắn xương về chỗ cũ, sau đó dùng mấy cây gỗ nhỏ mới vừa tìm được cố định lại chỗ bị thương.

Người Phương gia lại lần nữa tỏ lòng cảm tạ với Hách Tri Nhiễm.

Thậm chí Phương Truyền Châu còn tuyên bố, mạng Triệu thị là do Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cứu, sau này người Phương gia làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp ân tình này.

Dừng lại một lát, mọi người tiếp tục lên đường, cho đến trước khi trời tối mới chọn một khe núi để nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.