Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 234



"Thủ lĩnh, ngày mai các ngươi tiếp tục lên đường, ta ở lại chỗ này tìm tung tích của bọn họ."

Bành Vượng rất hiểu tính tình của Chu Lão Bát, đừng thấy bình thường hắn ta bụng dạ ngay thẳng, khi đã quyết định thì điều gì cũng không ngăn lại được.

Hắn ta thở dài: "Như vậy cũng được, cho ngươi thời gian ba ngày, cho dù có tìm được bọn họ hay không, đều phải quay về đội ngũ."

"Yên tâm đi thủ Iĩnh, nội trong ba ngày, ta nhất định sẽ đuổi theo các ngươi."

Chu Lão Bát cảm thấy thời gian ba ngày là đủ rồi, hắn ta cũng không tin hai con người đang sống sờ sờ có thể lặng lẽ biến mất.

Ít nhất sống phải thấy người, c.h.ế.t cũng phải thấy xác.

Mặc gia bên kia, mặc dù các nữ quyến ai trở về lều trại người đó, nhưng không ai có thể yên lòng ngủ.

Nhất là Mặc lão phu nhân, ở trước mặt người khác bà không dám thể hiện quá yếu đuối, một khi bà ngã xuống, những người này ngay cả can đảm cũng không có.

Lúc này đêm khuya vắng người, bà ngồi ở bên trong lều, thỉnh thoảng vén màn lên hướng ra phía ngoài kiểm tra, hy vọng sẽ xuất hiện kỳ tích, con trai cùng nhi tức bình an trở về.

Mặc Hàm Nguyệt đi đến bên cạnh, nằm ở trong n.g.ự.c Mặc lão phu nhân.

"Nương, Cửu ca và Cửu tẩu sẽ không mặc kệ chúng ta."

Mặc lão phu nhân yêu thương sờ đầu nữ nhi: "Ừ, nhất định bọn họ sẽ trở lại."...

Bên trong không gian, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng không buồn ngủ chút nào.

Nghĩ đến chuyện ám sát ngày hôm nay, nếu trong tay Mặc Cửu Diệp cũng có s.ú.n.g máy, hai người cùng lúc xạ kích, có lẽ, Mặc Cửu Diệp sẽ không bị thương nặng như bây giờ, nàng cũng sẽ không bị buộc phải nhảy xuống vách núi. Vì vậy, Hách Tri Nhiễm cảm thấy, mình cần phải phổ cập cho Mặc Cửu Diệp một vài phương pháp sử dụng những vũ khí nhiệt đó.

Ngộ nhỡ sau này gặp lại tình huống nguy hiểm như vậy, hắn cũng có thể có thêm một cách bảo toàn tính mạng.

Trông thấy Hách Tri Nhiễm ôm tới một đống lớn những cục sắt kỳ kỳ quái quái, Mặc Cửu Diệp lập tức lấy lại tinh thần.

Trong đó có một cái hắn đã tận mắt nhìn thấy Hách Tri Nhiễm dùng qua, vì vậy, không hề lạ lẫm.

"Những thứ này đều là vũ khí của nàng?"

Đầu tiên là Hách Tri Nhiễm lấy cây s.ú.n.g máy hôm nay đã sử dụng ra.

"Cái này gọi là s.ú.n.g liên thanh, có thể b.ắ.n liên tục, thích hợp sử dụng lúc số lượng địch nhân nhiều."

Vừa nói, nàng vừa biểu diễn sử dụng s.ú.n.g máy như thế nào, nạp đạn như thế nào và các bước khác ở trước mặt Mặc Cửu Diệp một lần.

Đối với một người đã trải qua chinh chiến sa trường mà nói, nhìn thấy loại vũ khí như vậy, cũng giống như nhìn thấy một món đại bảo bối, thật khiến người ta hưng phấn.

Mặc Cửu Diệp muốn đứng dậy, học theo dáng vẻ của Hách Tri Nhiễm cầm s.ú.n.g máy lên khoa tay múa chân một phen, nhưng lại không làm được, vết thương trên người hắn quá nhiều, động nhẹ một cái cũng đau muốn chết.

Nhìn thấy vẻ mặt Mặc Cửu Diệp có chút đau đớn, Hách Tri Nhiễm vội vàng ngăn động tác của hắn lại.

"Bây giờ chàng vẫn không thể cử động, chỗ ta có rất nhiều s.ú.n.g máy, chờ thân thể chàng khôi phục lại, mặc sức cầm, thậm chí dùng để săn thú ta cũng sẽ không đau lòng."

Đúng là Hách Tri Nhiễm sẽ không đau lòng, thời điểm hôm nay đối mặt những hắc y nhân, lúc b.ắ.n hết đạn trong s.ú.n.g máy, vì không muốn lãng phí thời gian nạp đạn, nàng liền vào không gian lấy một cái mới, cho nên bên trong không gian của nàng có đến mười mấy cây s.ú.n.g máy giống nhau.

Mặc Cửu Diệp không thể tự mình cảm nhận cảm giác cầm s.ú.n.g máy, trong lòng có chút cô đơn cũng là điều dễ hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.