Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 240



Dù sao thì hắn cũng đã hiểu sự tồn tại của không gian này, cũng rất đồng ý với cách của Hách Tri Nhiễm.

"Được rồi, nàng phải cẩn thận, nếu không được thì đợi ta khỏe lại rồi lại nghĩ cách."

Hách Tri Nhiễm đã chuẩn bị hai phương án, nàng đưa móng vuốt sắt đã được chuẩn bị từ trước cho Mặc Cửu Diệp.

“Chàng cứ yên tâm, có cái này ta có thể nắm chắc hai phương án này.”

Dứt lời, bóng dáng Hách Tri Nhiễm liền biến ngay tức khắc.

Sau khi ra ngoài không gian, cơ thể nàng nhanh chóng rơi xuống.

Hách Tri Nhiễm không dám lơ là, ở ngoài không gian chưa đến một giây thì đã lập tức quay trở lại không gian.

Mặc Cửu Diệp cứ nhìn nàng biến mất, xuất hiện, biến mất, xuất hiện, ra ra vào vào không gian nhiều lần như vậy, cho đến khi Hách Tri Nhiễm không còn quay trở lại nữa, trái tim hắn như thắt lại.

Hách Tri Nhiễm thực hiện vô cùng thuận lợi, lần cuối cùng nàng thoát khỏi chiều không gian, cơ thể đã chỉ còn cách mặt đất khoảng mười mét.

Nàng liền sử dụng móng vuốt sắt móc vào cành cây, cả người theo lực của sợi dây rơi xuống.

Nơi đây là chốn sơn cốc mang ý nghĩa nguyên thuỷ vô cùng mạnh.

Điều khiến Hách Tri Nhiễm đau đầu nhất chính là, nơi đây bốn phía đều được rừng núi bao bọc, không cách nào có thể nhìn ra ngoài được.

Hách Tri Nhiễm cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh, toan tìm một phương hướng để xem.

Lúc nàng định bước đi bước đầu tiên thì liền mơ hồ nghe được một loạt tiếng bước chân. Đánh giá theo kinh nghiệm của mình, những tiếng bước chân này ít nhất phải là của ba người.

Hách Tri Nhiễm nhanh chóng núp sau một tảng đá, vừa nín thở vừa từ trong không gian lấy ra một khẩu s.ú.n.g lục size mini và một khẩu s.ú.n.g gây mê.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn, từ khe hở trên tảng đá có thể thấy được có bốn gã nam nhân mặc đồ đen đang tiến về phía cô.

Gã đàn ông đi phía trước có chút không kiên nhẫn: "Chúng ta ở đây tìm kiếm cả đêm, bọn họ rơi xuống dù có tan xương nát thịt thì ít nhất cũng để lại dấu vết chứ."

"Ý người là, Mặc Cửu Diệp chưa chết?"

"Chuyện này không có khả năng, Mặc Cửu Diệp bị thương nặng, lại còn từ vách đá cao như vậy nhảy xuống, làm sao còn hy vọng sống chứ?"

Lúc đám người mặc đồ đen ấy vừa đi vừa thảo luận bọn họ còn sống hay đã chết, thì một âm thanh giòn giã phá vỡ sự tĩnh lặng chốn sơn cốc này.

Cùng lúc đó, gã đàn ông mặc đồ đen đi phía trước lập tức ngã xuống đất.

Để đám người mặc đồ đen còn lại không còn cơ hội phản ứng và thở, Hách Tri Nhiễm b.ắ.n liên tiếp hai phát nữa, hạ gục thêm hai tên mặc đồ đen.

Tên mặc đồ đen duy nhất may mắn còn sống cảm thấy tình hình không ổn, liền nhanh chóng trốn đi, thận trọng tiến về phía Hách Tri Nhiễm đang núp.

Vừa đi hắn vừa phẫn nộ nói: "Mặc Cửu Diệp có gan thì ra mặt trực tiếp đấu với ta, đừng làm con rùa rụt cổ như vậy."

Hách Tri Nhiễm không đáp lại mà chỉ thay đổi tư thế, giơ cây s.ú.n.g gây mê trong tay lên b.ắ.n thẳng vào đầu tên mặc đồ đen.

Tên mặc đồ đen ngã xuống đất, Hách Tri Nhiễm kiểm tra xung quanh đến khi không còn nguy hiểm mới từ từ bước ra từ sau tảng đá.

Đầu tiên nàng kiểm tra hô hấp của tên mặc đồ đen, rồi kéo hắn vào trong không gian.

Mặc Cửu Diệp đang đi đi lại lại trước cửa phòng phẫu thuật. Nhìn thấy Hách Tri Nhiễm dẫn theo một người mặc đồ đen trông giống như đã chết, hắn nghiêm túc dò hỏi.

"Bên ngoài còn có người mặc đồ đen sao?"

Hách Tri Nhiễm tiện tay ném tên mặc đồ đen xuống sàn.

"Ta đã hạ hắn bằng s.ú.n.g gây mê, để xem có thể hỏi ra được điều gì hữu ích không."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.