Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 247



Hách Tri Nhiễm đỡ Mặc Cửu Diệp, nhắm mắt đi tới vị trí của Chu Lão Bát.

Lúc này, Chu Lão Bát đã đứng dậy, đối diện là con gấu đen xấu số đã chết.

Nếu không phải con gấu đen c.h.ế.t tiệt này xuất hiện thì bản thân cũng không bị thương, cuối cùng lại là Hách thị cứu hắn ta một mạng...

Đang lúc hắn suy nghĩ miên man, Hách Tri Nhiễm đã đỡ Mặc Cửu Diệp đi tới bên cạnh hắn ta.

“Chu quan gia, phu quân ta thân bị thương nặng, không thể đi đường quá xa.”

Lúc này Chu Lão Bát mới nhìn Mặc Cửu Diệp, tuy nhìn qua tinh thần hắn cũng không tệ lắm nhưng sắc mặt hơi tái nhợt kia đã nói lên tất cả.

Hơn nữa nhìn bộ dáng của Mặc Cửu Diệp còn có chút không thể đứng thẳng lưng, nói vậy thương thế nhất định không nhẹ.

"Ail Đều do ta không cẩn thận bị gấu đen chụp bị thương nếu không là có thể cõng hắn cùng nhau đi."

Đối mặt với tình huống như vậy Chu Lão Bát cũng rất bất đắc dĩ.

Người Hách Tri Nhiễm nhỏ gầy như vậy làm sao có thể cõng được Mặc Cửu Diệp cao lớn như thế?

Huống chi Mặc Cửu Diệp bị thương ở bụng, cho dù có người có thể cõng hắn rời đi thì còn phải lo đụng tới miệng vết thương.

Nhất thời, Chu Lão Bát có chút khó khăn.

Hách Tri Nhiễm thấy vậy nói ra kế hoạch trong lòng đã nghĩ ra.

"Chu quan gia, nhìn tình trạng của phu quân ta hiện giờ cho dù ra khỏi sơn cốc này thì sợ cũng không thể đi cùng với mọi người."

Chu Lão Bát cũng không có phủ nhận: "Đúng thật là như vậy nhưng hành trình của chúng ta đã trì hoãn rất nhiều ngày, nếu vậy tốc độ sau này phải đi nhanh hơn mới được"

Hách Tri Nhiễm cố ý làm ra bộ dáng khó khăn nghĩ.

Rất lâu sau, nàng mới nói: "Chu quan gia, ta nghĩ ra được một cách ngài xem có được không?”

Chu Lão Bát nhướng mày: "Ngươi có cách gì nói nhanh.”

"Thân thể của phu quân ta đúng là không thể đi trong đường núi, nếu ngài và Bành đại ca có thể tin lời chúng ta, ta định đưa phu quân đi quanh núi."

Chu Lão Bát nhăn lại mày.

Theo lý mà nói ngoài làm như vậy ra thì căn bản không còn cách nào khác hơn hết hắn ta cũng không cảm thấy cách này không được.

"Ngươi biết không? Đi quanh núi sẽ chậm thời gian bảy tám ngày, huống hồ mọi người cũng không thể dừng lại đợi các ngươi làm như vậy phải làm sao để đuổi kịp mọi người?”

Điểm này ở Chu Lão Bát thấy gần như là không có khả năng nhưng hắn ta lại không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.

Hách Tri Nhiễm cười nói: "Không giấu gì Chu quan gia, ta dự định sau khi rời khỏi sơn cốc sẽ đi vào thành thuê một chiếc xe, như vậy chẳng những phu quân có thể tiếp tục dưỡng thương, tốc độ đi đường cũng có thể tăng lên rất nhiều."

Chu Lão Bát nghe vậy rơi vào trầm tư.

Hắn làm quan sai áp giải đã nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp được tình huống như này.

Ngày trước đừng nói là để cho phạm nhân một mình chạy đi cho dù là bị thương nặng thì cũng không có đãi ngộ đặc biệt gì đó, tốc độ người khác thế nào thì ngươi bị thương cũng phải có tốc độ như vậy.

Ngoại trừ không muốn sống nữa mới dám đưa ra yêu cầu.

Nhưng trước mắt nói ra yêu cầu này lại không phải người khác, là nữ nhân mà khi hắn ta nhìn thấy sẽ mặt đỏ tim đập. Lúc này Chu Lão Bát vô cùng hâm mộ Mặc Cửu Diệp, có thể được Hách Tri Nhiễm quan tâm nhiều.

Tuy hắn ta cũng biết Bành Vượng đối với Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp không tồi nhưng chuyện để cho bọn họ đi một mình, nhất thời trong lòng hắn ta cũng không biết phải làm sao để trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.