Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 249



Mặc Cửu Diệp đã hoàn toàn hiểu về không gian của Hách Tri Nhiễm, biết lúc nướng thịt nàng sẽ lấy một ít đồ gia vị ra từ không gian.

Vì không để cho Chu Lão Bát phát hiện manh mối nên hắn cố ý kéo người đi một bên hỏi tình hình của người nhà.

Hách Tri Nhiễm nắm bắt cơ hội lấy ra vài loại gia vị từ không gian rắc lên thịt gấu.

Rất nhanh thịt gấu đã được nướng xong, ba người ngồi xung quanh đống lửa ăn no rồi mới cùng nhau đi.

Chu Lão Bát dẫn đường phía trước, phía sau Hách Tri Nhiễm giúp đỡ Mặc Cửu Diệp.

Bởi vì tốc độ đi đường quá chậm nên mãi cho đến buổi chiều ba người mới rời khỏi sơn cốc.

Cảnh tượng trước mắt mấy người cũng không còn xa lạ, chính là vị trí bọn họ đi lên núi Ngưu Giác.

Chu Lão Bát nhìn sắc trời chỉ vào một phương hướng nói: "Các ngươi đi theo con đường này khoảng hai canh giờ là có thể đi tới huyện Bình Dương."

Hách Tri Nhiễm biết, hiện giờ bọn họ sẽ tách ra, vì để cho Chu Lão Bát an tâm nàng lại cam đoan: "Chu quan gia yên tâm, ta cam đoan sẽ không tụt lại phía sau quá lâu, người của Bành đại ca bên kia còn cần ngài giúp giải thích một chút, còn có người nhà của ta xin chuyển lời tới các nàng, cả ta và phu quân đều mạnh khoẻ, qua vài ngày nữa sẽ gặp lại các nàng."

Chu Lão Bát gật đầu: "Yên tâm đi, lời của ngươi ta nhất định sẽ chuyển lời, trên đường các ngươi cũng cẩn thận chút."

Ba người tạm biệt như vậy cho đến lúc không nhìn thấy thân ảnh của Chu Lão Bát nữa, Hách Tri nhiễm mới đưa Mặc Cửu Diệp tới nơi yên tĩnh lắc mình đi vào không gian. Vừa nãy nếu không phải có Chu Lão Bát ở đó bất kể thế nào Hách Tri Nhiễm cũng sẽ không để Mặc Cửu Diệp đi đường xa như vậy.

Đoán chừng lúc này miệng vết thương của hắn đã vỡ ra.

Đầu tiên nàng cần phải làm là giúp Mặc Cửu Diệp kiểm tra vết thương.

Hách Tri Nhiễm cầm mấy cái bàn chân lớn của con gấu và mật gấu tùy tiện đặt ở một nơi, dù sao trong không gian cũng có công năng giữ tươi, nàng cũng không lo lắng thịt gấu sẽ không còn tươi mới.

Lúc này Mặc Cửu Diệp đúng là cảm giác được miệng vết thương không ổn, ngoan ngoãn để Hách Tri Nhiễm giúp hắn kiểm tra.

Kiểm tra xong Hách Tri Nhiễm thở dài một hơi.

Tình hình của Mặc Cửu Diệp còn tốt hơn so với nàng nghĩ, mấy vết đao trên người cơ bản không có vấn đề gì, duy chỉ có nặng nhất ở bụng chảy ra một ít máu.

May mắn chính là vị trí khâu cũng không có dấu vết vỡ ra, hẳn là do hắn cử động quá nhiều nên tạo thành ma xát với miệng vết thương.

Hách Tri Nhiễm giúp Mặc Cửu Diệp thay thuốc cho vết thương, nghiêm túc nói:

"Tạm thời chàng ở lại không gian, một mình ta đi đường tốc độ có thể nhanh hơn chút, tranh thủ trước khi trời tối đi vào huyện Bình Dương."

Trong lòng Mặc Cửu Diệp biết rõ, lấy tình trạng bây giờ của mình muốn đi cùng nàng chính là liên lụy bởi vậy hắn cũng không có từ chối.

"Được, trên đường nàng chú ý an toàn."

"Ừ." Hách Tri Nhiễm lên tiếng rồi lắc mình ra khỏi không gian.

Trên đường đi rất thuận lợi, trước khi mặt trời còn chưa có xuống núi đã đi tới huyện Bình Dương.

Khác với lúc trước đi vào huyện này chính là, chỗ này vào thành còn muốn lấy tiền...

Một bên cửa thành bày ra một chiếc bàn gỗ, trên bàn dễ thấy được một cái hộp gỗ. Hễ là dân chúng đi vào trong thành sẽ bỏ vào bên trong hộp gỗ một ít tiền đồng. Trong nhận thức của Hách Tri Nhiễm, xuất hiện tình huống như vậy đa số là bởi vì lòng tham của quan mẫu, tìm chút cớ không đâu vào đâu áp bức dân chúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.