Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 250



Vì không muốn chọc phiền toái đến thân, Hách Tri Nhiễm cũng học bộ dáng dân chúng, ném vào năm tiền đồng vào bên trong hộp gỗ.

Lại nhìn những dân chúng giao tiền đồng vào thành đều là một bộ biểu tình có khổ mà không nói ra được.

Hiển nhiên là vì chuyện giao tiền vào thành mà cảm thấy bất mãn.

Lúc nàng đang định tìm một người cẩn thận hỏi một phen bỗng nhiên truyền tới tiếng người ngã ngựa hoảng.

“Tránh ra, ngựa của tiểu gia ta bị sợ hãi, không muốn c.h.ế.t thì tránh ra.”

Hách Tri Nhiễm nhân tiện đứng ở bên đường nhìn về nơi phát ra thanh âm.

Chỉ thấy một công tử ca ăn mặc trẻ tuổi cưỡi con ngựa cao to và hung hãn chạy ở đầu đường.

Công tử ca hùng hổ lập tức nhảy xuống, vừa lúc dừng ở bên cạnh Hách Tri Nhiễm.

"Tránh ra, dám chắn ở trước mặt ta, ngươi không muốn sống nữa đúng không?"

Nói xong công tử ca nhấc chân chuẩn bị đá Hách Tri Nhiễm.

Đúng lúc hắn vừa nhấc chân lên, liếc mắt một cái nhìn thấy dung mạo của Hách Tri Nhiễm.

Mặc dù mặc một thân vải thô áo tang cũ nát cũng không thể nào che đi vẻ xinh đẹp của nàng.

Nhất thời công tử ca nhìn đến ngây người, chân nâng lên bất giác thả xuống.

"Ngươi là tiểu nương tử nhà ai, không bằng đi theo tiểu gia ta vui vẻ chút?"

Hách Tri Nhiễm nhìn người như vậy lập tức cảm giác một trận buồn nôn.

"Cút ngay, cũng không nhìn xem bản thân là cái đức hạnh gì."

Nói xong, Hách Tri Nhiễm xoay người muốn rời đi. Nếu không phải không muốn chọc phiền toái, đối mặt với người như vậy nàng chắc chắn sẽ đập hắn một trận.

Công tử ca kia chính là kẻ vô lại, làm sao có thể để nàng rời đi như vậy.

Hách Tri Nhiễm vừa mới đi được một bước, công tử ca đã chắn trước mặt nàng.

"Ui a... tính tình tiểu nương tử còn rất nóng nảy, ta thích."

Nói xong, công tử ca định tiến lên ôm vai nàng.

Hách Tri Nhiễm bị người vô sỉ như vậy làm cho tức giận.

Chỉ thấy nàng nắm lấy cánh tay của công tử ca kia, dùng sức quăng ngã qua vai một cách đẹp đẽ.

"Aaa..

Công tử ca kia hét thảm một tiếng, cả người hắn bị ngã xuống đất đau đến mặt nhăn nhó đến cực điểm.

Hắn nhịn đau chỉ vào Hách Tri Nhiễm mắng to: "Đồ đê tiện, ngươi có biết ta là ai không? Có tin một câu của ta có thể khiến ngươi biến mất trên đời này không? Còn cả nhà của ngươi, một người cũng không thể để lại."

Cơn tức của Hách Tri Nhiễm cũng dâng lên, dứt khoát không làm hoặc là đã làm phải làm đến cùng.

Nàng tiến lên túm cổ áo công tử ca liên tục cho hắn bạt tay.

"Đây là hậu quả của miệng tiện, sau này nhớ kỹ cho ta thấy cô nãi nãi thì đi đường vòng, nếu không ta thấy ngươi một lần sẽ đánh ngươi một lần."

Lúc này xung quanh đã có không ít người đi tới.

Bọn họ cảm thấy giống như được giải hận đồng thời lo cho nữ tử không biết nặng nhẹ này.

Phải biết rằng, từ trước đến nay vị tiểu gia này chính là nhân vật đi ngang trong huyện Bình Dương, không nói đến chỗ nào cũng khinh nam chiếm nữ, còn có cha là huyện lệnh chống lưng, hễ là dân chúng gặp được hắn đều là khổ không nói nổi. Bây giờ nhìn thấy hắn ăn mệt, trong lòng dân chúng sao có thể không thoải mái?

Mắt thấy Hách Tri Nhiễm đánh lâu như vậy không có ý định dừng tay, một vị đại thẩm có lòng tốt tiến lên khuyên can.

"Cô nương, xả hết giận rồi thì nên chạy đi, đợi người của hắn đến sợ là ngươi muốn chạy cũng không chạy thoát."

Vốn Hách Tri Nhiễm đánh cũng đã mệt, nhân tiện dừng lại.

"Đại thẩm, người kia là thân phận gì, ban ngày ban mặt lại càn rỡ như thế?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.