Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 254



Cho dù là tiểu bạch mới nấu cơm có nhiều gia vị như vậy, làm theo có thể làm ra món ăn mỹ vị.

Nhất là ở thời cổ đại vật tư thiếu thốn, đồ ăn bình thường mọi người hay ăn đều nhạt nhẽo, thức ăn chỉ cần đa dạng một chút, hơn nữa cải thiện mùi vị chắc chắn sẽ trở thành mỹ thực.

Nhưng với tính tình của Hách Tri Nhiễm thì một chút hứng thú với mở quán ăn,..đều không có, cho dù là làm thì nàng cũng chỉ muốn làm ông chủ phía sau màn.

Ăn uống no đủ, hai vợ chồng lại nói chuyện phiếm một lát, Hách Tri Nhiễm lấy lý do Mặc Cửu Diệp cần dưỡng thương nên cho hắn về phòng nghỉ ngơi trước.

Bản thân nàng nhanh chóng thay bộ đồ dạ hành, lắc mình rời khỏi không gian.

Nơi xuất hiện vừa lúc là cửa sau của phủ huyện lệnh, Hách Tri Nhiễm đã sớm quan sát xong, nơi đó không có người đi lại, ra vào tương đối an toàn.

Cẩn thận quan sát một phen thấy xung quanh không có gì nguy hiểm, Hách Tri Nhiễm lấy ra từ không gian máy bay mini, đồng thời tay còn cầm một cái điều khiển nhỏ.

Ấn nút mở điều khiển từ xa, máy bay chậm rãi bay lên không trung.

Hách Tri Nhiễm sử dụng điều khiển từ xa điều khiển máy bay đồng thời dùng màn hình nhỏ quan sát bố trí bên trong phủ huyện lệnh.

Sau khi biết rõ đại khái tình hình, nàng chạy nhanh lấy đà phi thân qua tường tiến vào viện.

Đoán chừng người đã bị phái ra tìm kiếm người đánh Tôn Gia Bảo, trong phủ huyện lệnh hôm nay chỉ có hai tên thủ vệ.

Hai tên thủ vệ kia có vẻ không phải người chịu khó gì, lúc này đang tránh ở một góc ngủ gà ngủ gật.

Dựa vào thông tin máy bay quan sát được, Hách Tri Nhiễm trước đi vào một cái sân lớn.

Cho dù là đêm khuya thì ở đó vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Hách Tri Nhiễm linh hoạt trèo tường vào, lập tức nhảy lên đỉnh phòng chính nhẹ nhàng dỡ một khối mái ngói nhìn vào bên trong phòng.

Chỉ thấy một lão nam nhân nhìn qua khoảng năm mươi tuổi tai to mặt lớn đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại.

Trong phòng nữ nhân mập mạp xấp xỉ tuổi nàng trông ở bên giường lau nước mắt

Người nằm trên giường không ngoài ai khác chính là Tôn Gia Bảo.

Mặt Tôn Gia Bảo bị băng bó đến giống như một cái bánh chưng, lúc này đang quằn quại qua lại ở trên giường.

"Cha, con mặc kệ, người phải bắt được nữ nhân đó cho con, con muốn cho nàng sống không bằng chết."

Phụ nhân vỗ vào người Tôn Gia Bảo, thương tiếc nói: "Con của ta yên tâm, cha ngươi đã phái toàn bộ quan sai đi lùng bắt chắc chắn sẽ không để cho người làm ngươi bị thương chạy thoát."

Tôn Lâm cũng đứng lại, xót xa nói: "Người đánh con ta ở huyện Bình Dương, sẽ làm cho nàng sống không bằng chết."

Ông ta vừa nói xong thì có hai lão mụ tử trang điểm tiến vào, một người bưng một bát thuốc trên tay.

Phụ nhân tự mình nhận lấy bát thuốc, bón thuốc cho Tôn Gia Bảo.

Hách Tri Nhiễm nhìn chỗ này cảm thấy không có gì thú vị, từ không gian lấy ra mê hương, châm lên đưa vào khe hở trên nóc nhà.

Không bao lâu sau năm người trong phòng bao gồm hai lão mụ tử đều mê man.

Hách Tri Nhiễm tác phong nhanh nhẹn nhảy từ trên mái nhà xuống, trực tiếp mở cửa bước vào phòng.

Tôn Lâm là quan phụ mẫu ở huyện, h.i.ế.p đáp nhân dân rất tàn bạo, dung túng cho con trai mình đi phá làng phá xóm, một tên cặn bã như vậy sao xứng làm quan chứ. Nghĩ đến đây, Hách Tri Nhiễm từ trong không gian lấy ra một con d.a.o găm, trực tiếp cắt đứt lưỡi và tay của Tôn Lâm. Nàng muốn xem xem, một tên tàn tật đến miệng cũng không nói được thì làm sao làm quan đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.