Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 264



Mặc Cửu Diệp trả lời một cách lạnh lùng: "Chu quan gia cứ bận việc của mình đi.”

Bành Vượng thấy Chu Lão Bát đi xa, hắn ta liền đuổi theo và đ.ấ.m vào n.g.ự.c Chu Lão Bát một cái.

"Lão Bát, ta không nhiều lời với ngươi nữa, khống chế bản thân cho tốt.”

Chu Lão Bát cũng biết, vừa rồi hắn ta tiếp cận Hách Tri Nhiễm quả thực không thích hợp.

"Thủ lĩnh yên tâm! Chu Lão Bát ta làm người như thế nào ngài rõ nhất. Ta sẽ không làm những chuyện khiến người khác chỉ trích.”

"Hừ! Tóm lại ta cũng chỉ nói thế thôi, sau này xảy ra chuyện thì ngươi tự giải quyết lấy!" Nói xong, Bành Vượng không thèm nói thêm, chắp tay sau lưng bỏ đi.

Trong lòng Bành Vượng đã ngầm chấp nhận sự tồn tại của chiếc xe la nên hắn ta không hỏi thêm gì nữa.

Nửa giờ sau, đoàn người dừng lại cạnh một cái hồ không lớn lắm.

Ở đây có nguồn nước, thuận tiện cho mọi người nấu bữa tối.

Các vị tẩu tẩu rất vui mừng khi thấy Cửu đệ và Cửu đệ muội quay trở lại, cực kỳ hăng hái nấu cơm.

Mặc lão phu nhân đau lòng nên kéo hắn lại, liên tục hỏi han.

Người của Phương gia và Tạ gia cũng chạy đến kể cho Hách Tri Nhiễm nghe những chuyện xảy ra sau khi họ mất tích.

Đồng thời, cũng báo cho nàng một tin tức lớn.

Đó là, trong lúc khiêng Hà Minh xuống núi người của Hà gia không cẩn thận bị trượt chân ngã.

Khiến Hà Minh lăn xuống sườn núi, khi người của Hà gia đuổi theo tới nơi thì Hà Minh đã tắt thở.

Người của Hà gia vì chuyện này mà đau lòng mấy ngày liền.

Hách Tri Nhiễm chỉ thuận tai nghe nghe thôi, chứ không chú tâm vào việc đó....

Cả nhà tổ chức bữa tối đoàn tụ ngoài trời, Hách Tri Nhiễm dẫn các vị tẩu tẩu tới xe la để bê trái cây xuống.

Nàng mua một số loại trái cây, chủ yếu là táo và đào, thường gặp ở thời đại này.

Nhưng quan trọng là số lượng nhiều nên đủ cho mọi người ăn một lần.

Đại tẩu bê xuống một sọt táo, khi mở lớp cỏ rơm đậy phía trên ra, mọi người bỗng kinh ngạc khi thấy thứ để phía trong.

Nhị tẩu phấn khởi to tiếng nói: "Ôi đệ muội tốt của ta ơi, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một quả táo to như vậy đấy."

Tứ tẩu cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, quả táo này không chỉ to mà còn đỏ hơn những quả chúng ta đã từng ăn rất nhiều lần."

Bát tẩu, một người thích ăn uống, không chờ đợi được nữa vội lấy hai quả táo từ trong giỏ ra.

"Táo ngon như thế này, chắc chắn bà bà và Hàm Nguyệt thích ăn lắm đấy, muội lấy cho họ đây.”

Hách Tri Nhiễm không hề keo kiệt khi mua trái cây cho cả nhà.

Nàng còn cố ý lựa những quả táo Fuji đỏ nhất, chất lượng tốt nhất từ ứng dụng mua sắm Taobao, cắn một miếng đảm bảo vừa ngọt lại đã khát.

Nhìn thấy vẻ mặt thèm ăn của Bát tẩu, Hách Tri Nhiễm cười nói: "Bát tẩu, có nhiều táo lắm, mọi người ăn tùy thích."

Các vị tẩu tẩu nhìn chằm chằm vào quả táo lớn mà không cầm lấy.

Quả táo đẹp như thế, họ không nỡ ăn.

Hách Tri Nhiễm thấy các vị tẩu tẩu không dám ăn, thì cũng không kêu họ cầm lấy nữa, mà lên tiếng bảo họ tiếp tục bê trái cây xuống. Tổng cộng có hai sọt táo Fuji, tính cả các quan sai và người của hai nhà còn lại, mỗi người ít nhất cũng được hai quả.

Những quả đào ở trên xe cũng do Hách Tri Nhiễm tỉ mỉ lựa những quả lớn và có màu sắc đẹp mắt.

Các vị tẩu tẩu nhìn thấy những quả đào mật to hơn nắm tay mình thì ứa nước miếng.

Những quả đào họ từng ăn rất nhỏ, lại xốp, lúc nhai thì chỉ cảm nhận được vị ngọt ngoài ra thì không có gì hấp dẫn.

Nhưng mà, hôm nay Cửu đệ và Cửu đệ muội mang về những quả đào này thì khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.