Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 266



Mặc Cửu Diệp đứng cách đó không xa, chứng kiến tất cả, trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn đang nghĩ rằng đứa trẻ của mình và Hách Tri Nhiễm sinh ra nhất định sẽ rất đẹp, đến lúc đó cả nhà sẽ quây quần bên cậu bé và chơi cùng nhau, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng này thôi cũng khiến người ta hạnh phúc rồi.

Suy nghĩ của Mặc Cửu Diệp càng ngày càng trôi xa, trong đầu hắn lúc này là vô số cảnh tượng con cháu chạy nhảy, vây quanh bên hắn và Hách Tri Nhiễm...

Hách Tri Nhiễm chỉ đỏ mặt trong chốc lát, để che đậy sự xấu hổ của mình, nàng thản nhiên ngồi trò chuyện và cười đùa cùng mọi người.

Hà Chí Viễn ở đằng xa, nhìn thấy cảnh bọn họ hòa hợp với nhau như vậy, cảm thấy hối hận trong lòng.

Nếu biết trước tình huống lúc này, ông ta sẽ bắt chước Tạ gia, Phương gia đi lấy lòng Mặc Cửu Diệp.

Há chẳng phải người của Hà gia cũng được thưởng thức trái cây ngon như vậy sao?

Nghĩ xong, Hà Chí Viễn quyết tâm, đi về phía Mặc Cửu Diệp.

Mặc Cửu Diệp liếc nhìn ông ta, hắn không có ý định nói chuyện.

Hà Chí Viễn cứ tưởng rằng vì ông ta chủ động tới nên Mặc Cửu Diệp sẽ hỏi: Ông tới đây làm gì?

Kết quả là hắn không làm vậy.

Lần này Hà Chí Viễn đi tới thực ra là do bốc đồng, đột nhiên gặp phải tình huống này, đẩy ông ta vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Đến cũng đã đến rồi, ông ta cũng không thể không nói một lời mà bỏ đi.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Hà Chí Viễn kiên trì mở miệng nói.

"Mặc... Mặc tiên sinh." Xưng hô này là do ông ta đột nhiên nghĩ ra, cảm thấy gọi như vậy mới thích hợp.

Mặc Cửu Diệp nhướn mày, nhưng vẫn không nói gì, chỉ ra hiệu cho ông ta tiếp tục.

Hà Chí Viễn tỏ vẻ thần bí, nhìn chung quanh một chút rồi nói nhỏ:

"Thật ra năm đó chuyện ta đem lương thảo đến biên quan không kịp thời là do người khác xúi giục, vậy nên mới xảy ra chuyện như vậy."

Về chuyện này, cho dù Hà Chí Viễn không nói thì trong lòng Mặc Cửu Diệp cũng rõ ràng.

Tuy nhiên, trước mặt Hà Chí Viễn, hắn cố tình giả vờ như không biết gì, hắn muốn xem Hà Chí Viễn muốn gì.

"Xem ra Hà đại nhân chuẩn bị phản bội chủ tử của ngươi?" Mặc Cửu Diệp nói với giọng điệu lạnh lùng thậm chí hắn còn tỏ vẻ châm biếm.

Hà Chí Viễn nghe được những lời này thì cảm thấy hơi mất mặt, mà cung đã b.ắ.n thì tên không thể quay đầu lại, nếu ông ta đã mở lời thì ông ta cũng không muốn giấu giếm thêm nữa.

Có thể hòa giải với Mặc Cửu Diệp được hay không đều phụ thuộc vào chuyện này.

Nghĩ vậy, Hà Chí Viễn cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn.

"Chỉ sợ Mặc tiên sinh sẽ không tưởng tượng được, người xúi giục cho ta giam giữ lương thảo chính là nhị hoàng tử Thụy Vương."

Nghe vậy, đôi mắt sâu thẳm của Mặc Cửu Diệp hơi híp lại.

"Người ngươi nói là Nam Thụy?”

Hà Chí Viễn gật đầu: "Thụy Vương."

Điều này hoàn toàn khác với những gì Mặc Cửu Diệp đã đoán.

Khi đó trong lòng hắn biết rõ, chắc chắn có người xúi giục Hà Chí Viễn giữ lương thực ở biên quan, tuy nhiên, người mà hắn đoán là Nam Hằng.

Lúc bấy giờ, tình thế trong triều đã biểu hiện rất rõ ràng, Nam Hằng là đích trưởng tử của Thuận Vũ Đế, được chính cung sinh ra, tuy năng lực hơi kém, nhưng chỉ với xuất thân từ dòng chính đã khiến hắn ta giành phần thắng, số người ủng hộ hắn ta làm thái tử chiếm một nửa những người có mặt trong triều.

Nam Kì là con của Viên quý phi, địa vị thấp hơn Nam Hằng.

Tuy vậy, nhưng Nam Kì hành xử xuất sắc, giành được sự ủng hộ của nhiều cận thần trong triều.

Vì vậy, các cận thần chia thành hai phe phái, một phe ủng hộ Nam Hằng làm thái tử, một phe còn lại cố gắng bảo vệ Nam Kì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.