Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 272



Mặc Cửu Diệp cười khẩy: “Nam Thụy cũng sợ ta giống như Nam Hằng. Họ đều lo lắng ta sẽ có cơ hội quay lại và tiếp tục hỗ trợ Nam Kì. Bây giờ điều đó phụ thuộc vào thời điểm hắn quyết định hành động chống lại ta. Nếu như có thể đợi đến khi Phí Nam Vũ để lộ mối quan hệ tan vỡ của ta và Nam Kì, có lẽ hắn sẽ ngưng ám sát ta để tránh rắc rối, ngược lại, nếu bây giờ hắn phái người ra tay thì chúng ta vẫn phải chuẩn bị kế sách để đối phó trong vài ngày tới.”

Hách Tri Nhiễm đồng tình với những gì Mặc Cửu Diệp nói.

“Trong thời gian này, chúng ta phải thật sự cảnh giác.” Nói xong Hách Tri Nhiễm đã dùng tâm trí đi lấy điện thoại.

Trực tiếp mở phần mềm Taobao, nàng dự định chọn một số dụng cụ tự vệ cho nữ nhân.

Đầu tiên xuất hiện trên Taobao là hộp thông tin, hiển thị trạng thái bán hàng và thu nhập trong cửa hàng.

Hách Tri Nhiễm bình thản liếc nhìn nó, thấy thu nhập của mình tăng thêm 700 000 nhân dân tệ, sau khi biết được thì đóng cửa sổ thông tin lại.

Nàng tìm kiếm các sản phẩm tự vệ dành cho phái nữ trên Taobao, phổ biến nhất là dùi cui điện mini và bình xịt chống sói.

Dùi cui điện mini trông nhỏ gọn thực dụng hơn, vì vậy nàng quyết định mua một cái.

Hách Tri Nhiễm mở gói hàng trước mặt Mặc Tri Nhiễm, sau đó chỉ đầu dùi cui điện mini vào bàn và nhấn công tắc.

Vừa nghe thấy tiếng "xèo xèo, Mặc Cửu Diệp liền hỏi: "Đây là cái gì vậy?"

Hách Tri Nhiễm kiên nhẫn giải thích cho hắn về công dụng của dùi cui điện mini: "Theo chàng, nếu mẫu thân và các tẩu tẩu dùng thứ này để tự vệ có phù hợp không?"

Mặc Cửu Diệp cầm dùi cui điện chơi đùa trên tay, đồng thời hắn cũng học theo Hách Tri Nhiễm thực hiện một số thao tác: "Cái này dùng rất tiện lợi, lại nhỏ gọn và dễ cất giữ, nhưng ta không nghĩ nó phù hợp cho họ sử dụng."

Hách Tri Nhiễm nhướng mày: "Tại sao?"

"Lần trước nàng cũng đã nhìn thấy tên sát thủ, ban đầu bọn họ đều dùng cung tên để ám sát từ xa, cận chiến chỉ diễn ra nếu nỗ lực ám sát thất bại. Không có nữ nhân nào trong nhà biết võ công, ngay cả khi sát thủ đến gần, ta e là họ không có thời gian để sử dụng dùi cui điện, họ sẽ bị g.i.ế.c trong tức khắc."

Sau khi nghe Mặc Cửu Diệp giải thích, Hách Tri Nhiễm cũng đã nhận ra điều này.

Nghĩ đến bình xịt chống sói không có tác dụng sát thương như dùi cui điện, nàng cảm thấy không cần thiết phải đưa cho Mặc Cửu Diệp xem.

Xét theo tình hình hiện tại, dụng cụ tự vệ mà tẩu tẩu cần nhất định phải có khả năng tấn công tầm xa, sát thương càng cao càng tốt.

Với quan điểm này, thứ thích hợp nhất chắc chắn là s.ú.n.g lục.

Nhưng mà, nếu đưa s.ú.n.g lục đến trước mặt tẩu tẩu thì phải có lý do chính đáng.

Suy nghĩ một lúc, đột nhiên có một ý tưởng lóe lên trong đầu nàng.

Hách Tri Nhiễm dùng tâm trí để lấy một khẩu s.ú.n.g lục mini nhỏ hơn lòng bàn tay.

Mặc Cửu Diệp nhướng mày: "Nàng định đưa thứ này cho họ à?"

Hách Tri Nhiễm gật đầu: "Dựa vào tình hình bây giờ, đây là thứ phù hợp nhất với họ, nó không chỉ có tính sát thương cao mà còn có thế tấn công từ xa. Ta cũng đã nghĩ ra một cái cớ, cứ nói chúng ta mua được từ một người ngoại quốc trên đường bị lưu đày."

Mặc Cửu Diệp không còn xa lạ gì với người ngoại quốc, họ là những nam nhân to lớn với mái tóc vàng và đôi mắt xanh.

Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy một người như vậy khi đi ngang qua một bến tàu ven biển nào đó.

Vì tò mò nên hắn đã nhìn rất kỹ. Mặc dù hắn không hiểu những gì người ngoại quốc đó đang nói, tuy nhiên, người ngoại quốc lấy ra từ túi của họ những thứ mà hắn chưa từng thấy bao giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.