Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 297



Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm liếc mắt một cái đã nhìn ra dụng ý của Bành Vượng, vốn bọn họ cũng chỉ muốn báo cho Bành Vượng biết chuyện có thêm một người trong đội ngũ.

Hiện tại thì tốt rồi, bọn họ không cần lại lãng phí miệng lưỡi đi tìm các loại cớ giấu giếm.

Đội ngũ lưu đày có yêu cầu, nếu không phải có trường hợp đặc biệt, không cho phép phạm nhân ngồi bất cứ phương tiện nào.

Với tình trạng hiện tại của Mặc Sơ Hàn, hắn ta suy yếu đến mức không thể đi theo đội ngũ.

Bành Vượng cũng biết làm người, trong lòng biết Mặc Cửu Diệp sẽ mở miệng đề cập tới việc này, hắn ta lập tức thuận nước chủ động đề nghị cho Mặc Sơ Hàn ngồi xe la.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đương nhiên phải thiên ân vạn tạ một phen.

Các tẩu tẩu dậy sớm làm cháo nhuyễn nát, cộng thêm mỗi người một cái bánh bao mì trắng cùng một cái trứng ốp la.

Mọi người vừa mới ăn điểm tâm xong, bên Bành Vượng đã bắt đầu thu xếp lên đường.

Cân nhắc đến tình trạng sức khỏe của Mặc Sơ Hàn, suy dinh dưỡng nghiêm trọng.

Muốn bù lại cho hắn ta, Hách Tri Nhiễm có rất nhiều biện pháp.

Trước mắt nhiều người như vậy bồi bổ thân thể cho Mặc Sơ Hàn, tốt nhất là dùng một ít dược liệu nhân sâm và linh chi mà thời đại này mọi người đều công nhận.

Nàng chỉ cần tìm được một cơ hội để những dược liệu này thấy ánh sáng là được.

May mắn hơn là hôm nay đội ngũ lại đi ngang qua một tòa thành trì.

Vốn bọn họ có thể không cần vào thành, Bành Vượng thèm ăn, dậy sớm nói muốn ăn đồ ăn Hách Tri Nhiễm làm, cả ngày đều nghĩ đến mùi vị kia.

Vì vậy, trong khi đi qua đó, hắn ta ra lệnh cho một lực lượng lớn chờ đợi tại chỗ, và hắn ta đưa Hách Tri Nhiễm và một vài quan chức vào thành để mua sắm vật tư.

Biết Hách Tri Nhiễm vào thành một lần "mua sắm" chắc chắn không ít đồ, Mặc Cửu Diệp đỡ Mặc Sơ Hàn xuống, bảo nàng lái xe la đi.

Bành Vượng bây giờ đã sớm không coi người Mặc gia là phạm nhân mà đối đãi, tự nhiên sẽ không nhổ lông cừu trên người Hách Tri Nhiễm.

"Đệ muội, đây là năm lượng bạc, bữa tối của các huynh đệ giao cho muội." Nói xong, hắn ta chuẩn bị nhét bạc vào tay Hách Tri Nhiễm.

Nghĩ đến việc Bành Vượng chăm sóc người trong nhà, Hách Tri Nhiễm cũng không nhận bạc.

"Bành đại ca, đã nói là chúng ta mời khách, sao có thể để ngươi cho bạc?"

Hách Tri Nhiễm trực tiếp đẩy bạc trở về.

Bành Vượng thấy thế, cũng không tranh cãi với nàng.

"Đã như vậy, ca ca cũng không khách khí với ngươi."

Hắn ta biết lúc Hách Tri Nhiễm mua sắm thích đi đâu làm gì cũng chỉ một mình, Bành Vượng liền dẫn quan sai tìm một quán trà ven đường, vừa uống trà vừa chờ đợi.

Mục tiêu chủ yếu của Hách Tri Nhiễm vào thành lần này chính là giúp Mặc Sơ Hàn mua một ít thuốc bổ.

Sau khi tách khỏi Bành Vượng, lập tức dắt xe la tiến vào một ngõ nhỏ không người.

Nàng trực tiếp chui vào xe la, mua hai cây sâm già và hai cây linh chi trong khu thương mại Đào Bảo Bảo.

Tục ngữ nói, thuốc bổ không bằng thực bổ, chẳng qua thân thể Mặc Sơ Hàn quá mức suy yếu.

Hách Tri Nhiễm quyết định tiến hành đồng thời thuốc bổ và thực bổ.

Vì thế, nàng lại ở không gian mua hai con bồ câu ăn thịt, cộng thêm một con gà đen, dùng những thứ này cùng linh chi, nhân sâm cùng nhau nấu canh cho Mặc Sơ Hàn.

Trừ lần đó ra, nàng lại đổ vài loại thuốc xúc tiến sức miễn dịch của cơ thể vào trong một bình sứ nhỏ, để Mặc Hàn Sơ mỗi ngày đúng hạn dùng.

Thật vất vả mới có cơ hội mua sắm, Hách Tri Nhiễm đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Mua vài loại trái cây, rau quả, các loại thịt và một số món chín tương hun khói...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.