Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 305



Dân chúng bởi vì chiến loạn lưu lạc đến hoàn cảnh không nhà để về, nếu là Mặc Cửu Diệp lựa chọn làm như không thấy, lấy toàn bộ tài vật kia làm của riêng, cái này cũng vi phạm ước nguyện chinh chiến ban đầu của hắn.

Nghĩ đến đây, Hách Tri Nhiễm càng bội phục sự thấu hiểu đại nghĩa của Mặc Cửu Diệp.

Nếu như tương lai tất cả những quan viên kia đều có thể giống như Mặc Cửu Diệp vì dân suy nghĩ, nói vậy đời sống dân chúng sẽ trở nên càng thêm giàu có.

Tư tưởng Hách Tri Nhiễm bất tri bất giác đã lệch lạc, từ vui sướng chia sẻ không gian biến thành cảm khái muôn vàn thế đạo.

Nàng kéo suy nghĩ phiêu viễn trở lại không gian nông trại.

"Chờ chúng ta đến Tây Bắc, cũng kiến tạo một cái gia viên như vậy, chàng cảm thấy được không?”

Trong lúc nói chuyện, trong đầu Hách Tri Nhiễm đã hiện ra hình ảnh Mặc Cửu Diệp cầm cuốc trồng trọt.

Có lẽ, đây mới là cuộc sống nàng thật sự muốn sống.

Mặc Cửu Diệp không chút suy nghĩ trả lời: "Được, đến lúc đó ta sẽ xuất lực, nàng chỉ cần ở nhà chăm sóc hài tử của chúng ta là được."

Nghe được "hài tử của chúng ta", Hách Tri Nhiễm nhất thời đỏ mặt.

"Ai nói muốn sinh hài tử với chàng?"

Bởi vì tâm trạng Mặc Cửu Diệp quá tốt, trong lúc nhất thời không quản được miệng, lại nói ra lời trong lòng.

Vốn hắn cũng không cảm giác được có chỗ nào không ổn, bị Hách Tri Nhiễm hỏi như vậy, hắn cũng đỏ mặt, nói chuyện có chút ấp úng.

"Nàng... nàng là thê tử ta hỏi cưới đàng hoàng... Không sinh hài tử với ta thì sinh với ai?" Tiếp xúc với Mặc Cửu Diệp lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một mặt khác của hắn.

Trước kia Mặc Cửu Diệp ở trước mặt mọi người đều là trạng thái đạm mạc ít nói, hôm nay sao lại giống như thay đổi thành người khác?

Lần này, Hách Tri Nhiễm thật sự có chút không nói gì.

Thân phận của nàng đích thật là thê tử Mặc Cửu Diệp cưới hỏi đàng hoàng không thể nghi ngờ.

Tuy rằng trong lòng nàng đã tán thành Mặc Cửu Diệp người này, nhưng nàng là một linh hồn hiện đại, mặc dù chưa từng yêu đương, cũng không muốn cứ như vậy ngay cả một tâm ý cũng không biểu lộ một chút, đã mơ mơ hồ hồ cùng người ta sống qua ngày.

Nghĩ đến thái độ làm người của Mặc Cửu Diệp, không nói là một cái hồ lô, dù sao cũng là một lão đồ cổ có tư tưởng phong kiến thâm căn cố đế.

Chờ hắn chủ động thổ lộ với mình, Hách Tri Nhiễm cảm thấy khả năng này không lớn.

Nếu đã như vậy, không bằng nàng tự mình hỏi một chút.

Biết được đáp án, nàng cũng có thể xác định phương hướng tương lai của mình.

"Vậy... Cái kia, chàng thích ta không?”

"Thích." Mặc Cửu Diệp trả lời không chút do dự.

Vốn tưởng rằng hắn còn có thể tiếp tục nói một ít khác, ai ngờ, người ta trả lời "Thích hai chữ sau, sau đó cũng không có mở miệng nữa, chỉ là thâm tình nhìn chính mình.

Trong lòng Hách Tri Nhiễm bất đắc dĩ, tiếp tục dẫn dắt hắn.

"Vậy chàng nói xem, chàng thích gì ở ta?"

Mặc Cửu Diệp suy nghĩ một chút, giọng điệu có chút nghiêm túc trả lời.

"Nàng không giống với tất cả các nữ tử ta từng quen biết, xinh đẹp, dù cho có gặp chuyện thì vẫn lý trí, có trí tuệ, quả cảm... Tóm lại, trong mắt ta, nàng chính là người khác biệt nhất. Bất kể nàng đang làm cái gì, nhìn thấy nàng là tâm trạng của ta sẽ trở nên tốt hơn. Khi nàng rời khỏi tầm mắt của ta, thậm chí ta sẽ có chút hoảng hốt. Lần trước lúc nàng rơi xuống vực, điều đầu tiên ta nghĩ đến chính là nếu nàng chết, ta cũng sẽ sống không bằng chết."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.