Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 317



Trong con ngươi đen láy của Mặc Cửu Diệp tràn ngập sát ý: “Đương nhiên nhận ra, có c.h.ế.t cũng không quên.”

Từ trong biểu tình của Mặc Cửu Diệp Hách Tri Nhiễm cũng có thể nhìn ra được, hắn thống hận người trước mắt đến mức nào.

Chẳng qua bây giờ cũng không phải là thời điểm để truy hỏi những nguyên nhân này.

Vì để tránh bại lộ hành tung, hai người ăn ý im lặng nín thở tiếp tục quan sát chăm chú phía dưới.

Nam Hằng cung kính dẫn quốc sư tiến vào trong khoang thuyền, hướng về vị trí chủ vị làm một động tác mời.

Quốc sư rất tự nhiên ngồi lên đấy, một tay đỡ lấy trán, vẻ mặt có chút lười biếng.

"Bổn quốc sư đã từng nói rồi, tâm tính người Mặc gia quá mức cứng rắn, không dễ khống chế, ngươi cố tình không nghe."

Nghe được ba chữ "người Mặc gia". Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp đều đồng thời cảm thấy căng thẳng.

Mặc Cửu Diệp theo bản năng nhìn về phía nam tử có râu quai nón.

Vì để nhìn rõ ràng hơn, hắn nhẹ nhàng dịch chuyển vị trí một chút, đổi một góc độ khác để thăm dò.

Một màn này tưởng chừng không sao, nhưng hắn vậy mà lại hít một ngụm khí lạnh, nếu, nếu không phải vẫn còn lý trí, hắn đều hận không thể nhảy xuống dưới đi cứu người ngay bây giờ.

Hách Tri Nhiễm cảm nhận được cảm xúc của hắn có sự biến đổi, trong lòng cũng mơ hồ có suy đoán.

Vì để ngăn Mặc Cửu Diệp hành sự bốc đồng, nàng đã chủ động cầm lấy tay hắn.

Giây phút nắm lấy tay hắn, Hách Tri Nhiễm rõ ràng có thể cảm nhận được lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Mặc Cửu Diệp nhẹ giọng nói: "Người đó chính là tam ca."

Hách Tri Nhiễm vừa nãy đã nghĩ tới khả năng này, cũng không biểu hiện quá đỗi chấn kinh.

Nàng giống với Mặc Cửu Diệp, trong đầu đã xuất hiện vô số dấu hỏi.

Có điều hai người đều rõ ràng, giờ phút này cũng không phải là thời điểm để đi tìm đáp án của những vấn đề đấy, tiếp tục quan sát động tĩnh phía dưới.

Chỉ thấy Nam Hằng cười mỉa mai hai tiếng, sau đó liền liếc nhìn Mặc Vân Phong đang ngồi ở chỗ kia giống như người chết.

"Quốc sư đại nhân, ngài biết rồi đấy, năm đó ta vất vả nhường nào mới có thể tạo ra thế lực của Diêm Bang, lại bị Mặc Vân Phong dẫn người tới tiêu diệt.

Hai năm nay ta mất bao nhiêu công sức mới có thể một lần nữa đem Diêm Bang khôi phục như lúc ban đầu ngài cũng nhìn thấy trong mắt.

Hiện giờ Diêm Bang đang thiếu một người bang chủ vừa có võ công cao cường lại vừa ngoan ngoãn nghe lời, bổn vương cảm thấy người này chọn Mặc Vân Phong là thích hợp nhất.

Lúc trước hắn ta làm quân lính của Diêm Bang tan rã như thế nào, tương lai sẽ phải giúp bổn vương khiến cho Diêm Bang phát triển lớn mạnh hơn nữa.

Một khi Diêm Bang lại không may bị bắt lại, tội danh này cũng là của Mặc gia."

Quốc sư lạnh lùng liếc mắt nhìn Mặc Vân Phong một cái, sau đó lạnh giọng nói: "Năm đó bổn quốc sư bắt sống Mặc Vân Phong, cũng không phải là vì để cho ngươi dùng để báo thù."

Nam Hằng tươi cười nịnh nọt: "Bổn vương đương nhiên hiểu rõ dụng ý của quốc sư, có điều, ngài không cảm thấy giữ Mặc Vân Phong ở lại chỗ này sẽ có tác dụng lớn hơn sao?”

Quốc sư cụp mắt xuống: "Ý chí của hắn ta quá mức cường đại, bổn quốc sư sẽ ra tay một lần cuối cùng, nếu còn không làm được, người sẽ phải giao hắn ta cho bổn quốc sư mang đi."

Trong lúc nói chuyện, quốc sư đã lấy một bình sứ nhỏ từ trong lòng ra.

Ngay trong nháy mắt nàng ta sắp sửa mở nắp bình ra, hai mũi tên từ trên mái nhà cùng lúc b.ắ.n về phía nàng ta.

Quốc sư phản ứng nhanh chóng, thân thể linh hoạt né qua một bên, đồng thời nhanh chóng thu bình sứ nhỏ vào trong lồng ngực.

Nam Hằng hét lớn: "Người đâu, có thích khách."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.