Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 329



Hắn lạnh lùng nhìn Nam Hằng, không nói gì.

Lúc này, hắn và Hách Chi Nhiễm đều có cùng một mục đích, đó là để cho hoàn cảnh bi thảm của Vân Ly phá hủy hoàn toàn ý chí cuối cùng của Nam Hằng.

Nam Hằng thấy Mặc Cửu Diệp không mở miệng trả lời, hắn cho rằng Mặc Cửu Diệp bị lời dụ dỗ của hắn làm cho mềm lòng, vậy nên hắn dự định tiếp tục nói những lời dụ dỗ này.

Nam Hằng vừa định nói chuyện, cơ thể vặn vẹo vặn vẹo của Vân Ly lại lăn về phía hắn.

Nam Hằng không kịp né tránh đã bị Vân Ly trên người nhiễm mủ lăn tới, chỉ nhìn thôi cũng muốn ói.

"Vân Ly, ngươi tránh ra, đừng chạm vào ta."

Vân Ly nghe được tiếng của Nam Hằng, cố gắng khống chế cơ thể đang vô cùng khó chịu, gầm lên:

"Nam Hằng, ngươi cũng rơi vào trong tay Mặc Cửu Diệp, ngươi có tư cách gì mà cười nhạo ta?

Bây giờ là ta đang bị tra tấn trong đau khổ, nhất định sau ta sẽ đến lượt ngươi."

Nghe vậy, Nam Hằng theo bản năng rùng mình.

Hắn thân là hoàng tử của Đại Thuận, hắn không tin Mặc Cửu Diệp lại dám đối xử với hắn như vậy.

"Không... điều này là không thể. Ngươi và bổn vương có thân phận khác nhau. Mặc Cửu Diệp sẽ không dám làm gì bổn vương."

Nhìn thấy Nam Hằng sắp c.h.ế.t mà vẫn không chịu chấp nhận nhìn vào hiện thực, Vân Ly giễu cợt: "Chúng ta chờ xeml"

Sau khi kiên trì nói với hắn nhiều lời như vậy, trạng thái của Vân Ly lại trở nên điên cuồng. Thân thể lăn qua lăn lại trên mặt đất, ngay sau đó không còn phát ra âm thanh nào nữa.

Trước mặt Nam Hằng, Hách Chi Nhiễm cố ý dùng tâm thuật khiến t.h.i t.h.ể Vân Ly bay vào một góc khuất.

Nam Hằng tận mắt nhìn thấy, theo một cái vẫy tay của nữ nhân xa lạ, thân thể Vân Ly nhanh chóng bay lên rồi đáp xuống mặt đất.

Cảnh tượng này trong mắt Nam Hằng cực kỳ kỳ lạ, thậm chí khiến hắn liên tưởng đến yêu thuật.

Hắn không biết nữ nhân bên cạnh Mặc Cửu Diệp là ai, trong tình huống đặc biệt này, hắn cũng không còn nhiều sức lực để tìm hiểu.

Ai có thể ngờ rằng một nữ nhân mà hắn từng chẳng coi vào mắt từng vậy mà lại có thể làm được phép thuật.

Đôi mắt hắn ta kinh hãi nhìn chằm chằm vào Hách Chi Nhiễm, và cơ thể hắn ta như theo bản năng cong lại.

"Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?"

Hách Chi Nhiễm từ kiếp trước cho đến bây giờ đều vô cùng coi thường kẻ hèn nhát như vậy.

"Ngươi không có tư cách biết ta là ai, nếu không muốn có kết cục như Vân Ly, vậy thì cứ thành thật trả lời vấn đề mà chúng ta đưa ra."

Cùng lúc đó, Mặc Cửu Diệp sải bước tiến tới, túm tóc Nam Hằng, nhấc hắn lên.

"Ngươi có nghe thấy không? Nếu ngươi không muốn c.h.ế.t thảm như vậy, vậy thì nói cho ta biết rốt cuộc trước đó ngươi đã làm những gì với Mặc gia."

Đối mặt với câu hỏi của Mặc Cửu Diệp, ánh mắt Nam Hằng có chút né tránh, đầu tiên hắn nhìn Hách Chi Nhiễm, sau đó nhìn những t.h.i t.h.ể vứt ở nơi xa, cuối cùng nghĩ tới việc mình đã làm với Mặc gia.

Lúc này trên trán Nam Hằng chảy ra rất nhiều mồ hôi.

Mặc Cửu Diệp lại lạnh lùng nhắc nhở: "Đã suy nghĩ xem mình nên nói cái gì chưa?" Nam Hằng cảm thấy mình gần như sắp không chịu nổi nữa, gầm lên: "Không... Mặc Cửu Diệp, bổn vương là hoàng tử Đại Thuận, ngươi không thể làm như vậy với bổn vương..."

Đối mặt với mấy lời đó của Nam Hằng, Mặc Cửu Diệp gần như đã mất kiên nhẫn.

Chỉ thấy mũi kiếm nắm chặt trong tay hắn lao xuống dưới, nhắm vào chân Nam Hằng.

"Nói hay không?”

Nam Hằng đau đớn kêu lên một tiếng như heo bị g.i.ế.c thịt.

"A... Mặc Cửu Diệp, ngươi không thể đối xử với ta như vậy..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.