Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 333



Nam Hằng lắc đầu thật mạnh: “Thật sự không có, ta chỉ làm cái này thôi. Không chỉ vậy, sau khi nghe được tin ngươi và Nam Kỳ hòa thân, nhóm sát thủ chuẩn bị phái đi đợt hai cũng đã được điều về."

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp nhìn nhau, dựa vào trực giác của mình, bọn họ cảm thấy Nam Hằng không hề nói đối.

Nếu đã như vậy, hắn ta cũng không cần phải sống nữa.

Hách Tri Nhiễm giơ đao nhắm chuẩn xác vào yết hầu của Nam Hằng, định cho hắn c.h.ế.t một cách nhanh chóng.

Nam Hằng cho rằng nữ nhân này không tin lời hắn nói, chuẩn bị ép cung.

Hắn ta run rẩy hét lên: "Ta đã nói hết mọi việc ta làm với các người rồi, các người không thể lật lọng như vậy được..."

Đối mặt với kẻ hèn nhát như vậy, Hách Tri Nhiễm cười khẩy trong lòng, dừng động tác.

Nàng có chút tò mò không biết tiếp theo Nam Hằng sẽ cầu xin như thế nào.

Nam Hằng sợ đến mất hết lý trí.

Để sống sót, hắn ta ra điều kiện với Hách Tri Nhiễm.

"Ta cũng biết một bí mật của Mặc gia, nếu ngươi đồng ý để ta sống sót rời đi, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm không biết bí mật Mặc gia mà hắn ta biết là gì

Hai người họ thực sự hứng thú.

Hách Tri Nhiễm cất con d.a.o đi, nở một nụ cười vô hại.

"Đã như vậy, ngươi nói đi, xem chuyện này có đáng giá với cái mạng của ngươi hay không."

Nam Hằng nhìn thấy đối phương buông đao xuống, mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nói:

"Ta biết nguyên nhân tại sao Mặc gia không có hậu tự."

Hách Tri Nhiễm thực sự tò mò khi nói đến hậu tự của Mặc gia.

Cho dù huynh đệ của Mặc Cửu Diệp có ít đi nữa, thì tổng cộng cũng có 9 người, hơn nữa bọn họ đều đã thành thân"

Các tẩu tẩu dường như đều khỏe mạnh, tại sao không có ai sinh ra người thừa kế cho Mặc gia?

Nghĩ tới đây, Hách Tri Nhiễm không đợi được bèn hỏi: "Tại sao?"

Nam Hằng thấy nàng có hứng thú, vội vàng ra điều kiện.

"Muốn biết nguyên nhân thực sự của chuyện này, nhất định phải đem ta cho thuộc hạ của ta, chỉ cần ta bình an vô sự, ta nhất định sẽ nói cho ngươi."

Hách Tri Nhiễm tin vào những lời nói dối này mới là lạ.

"Nếu ngươi không muốn nói thì cũng đừng trách ta tàn nhẫn."

Trong lúc nói chuyện, nàng cố ý nhìn vào t.h.i t.h.ể Vân Ly, ý tứ đã rõ ràng.

Nghĩ tới bộ dáng đau khổ của Vân Ly, Nam Hằng bỗng nhiên rùng mình.

"Không, mặc dù ta đã làm sai chuyện với Mặc gia, nhưng ta cũng không có tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t người nào trong Mặc gia, ngươi không thể đối xử như vậy với ta được."

Lúc này, Mặc Cửu Diệp cười lạnh một tiếng.

"Ngươi lại dám chối bỏ tội lỗi của mình, tuy rằng Tứ ca không phải bị ngươi đích thân g.i.ế.c chết, nhưng không thể chối cãi huynh ấy c.h.ế.t là do ngươi. Còn có tam ca, huynh ấy rõ ràng còn sống. Thân là hoàng tử của Đại Thuận, nhìn thấy thần tử bị sát hại không ra tay giúp đỡ mà còn lợi dụng điều đó. Hơn nữa, ngươi còn ra lệnh cho người đầu độc giếng nước, nếu không phải Mặc gia chúng ta mạng lớn, có lẽ chúng ta đến đi lưu đày cũng không còn mạng mà đi "

Về việc bản thân hắn bị thích khách phục kích ở núi Ngưu Giác, hắn và Hách Tri Nhiễm đều rơi xuống vực, Mặc Cửu Diệp cũng không nói đến. Chỉ mấy chuyện vừa rồi cũng đủ khiến Nam Hằng c.h.ế.t mấy lần rồi.

Lúc này Hách Tri Nhiễm đã dùng tâm trí triệu hồi ra một bình thuốc thử, khua trước mặt Nam Hằng.

"Ta đổ thứ này lên mặt Vân Ly, nàng ta mới trở thành như vậy. Ngươi có muốn thử không?”

"Không... không được..." Nam Hằng tuyệt vọng lắc đầu.

Hách Tri Nhiễm cười lạnh: "Nếu ngươi không muốn thử, ta nghĩ ngươi nên nghĩ ra cách đi."

Nam Hằng dùng sức gật đầu: "Ta biết... ta biết... ta nói."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.