Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 339



"Đại nhân, ti chức chỉ là một sai dịch bát phẩm nhỏ nhoi mà thôi, làm sao có tư cách gặp được Hằng Vương điện hạ chứ?"

Trong lòng người trên lưng ngựa cũng nghĩ đến điều này, Hằng Vương điện hạ cũng không phải là người mà ai cũng có tư cách gặp được.

Vì vậy, sau khi hắn ta nhìn quét một vòng quanh nơi đóng quân, liền xua tay với những người sau lưng, mang theo bọn họ phần phật rời đi.

Bành Vượng lau mồ hôi trên trán, mang theo người trở về nơi đóng quân.

Hắn ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nên ngay lập tức sai một tên sai dịch đi nghe ngóng tin tức.

Không vì điều gì khác, chỉ vì hắn ta lo lắng nếu Hằng Vương xảy ra chuyện gì ở đây, thì bến sông sẽ bị phong tỏa một lần nữa.

Không thể không nói, Bành Vượng đoán đúng rồi.

Sai dịch ra ngoài nghe ngóng tin tức trở về bẩm báo rằng:

Tối qua thuyền hoa mà Hằng Vương ngồi bị bốc cháy, bản thân Hằng Vương không rõ còn sống hay đã chết.

Không chỉ là bến sông bị phong tỏa, ngay cả cửa thành cũng cùng nhau bị phong tỏa, trước khi tìm thấy Hằng Vương, bất kỳ ai cũng không thể ra vào.

Lúc này, Bành Vượng há hốc mồm trợn tròn mắt.

Nếu như có thể tìm được Hằng Vương sớm một chút thì vẫn ổn, lỡ như không tìm được, bọn họ há chẳng phải sẽ bị giữ lại ở đây vĩnh viễn sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng của Bành Vượng liền khó chịu cực kỳ.

Làm sai dịch áp giải nhiều năm như thế, lần đầu tiên không thuận lợi như thế, gặp phải thiên tai thì cũng thôi đi, vậy mà lại còn có nhân họa...

Đành chịu, mọi chuyện đến nước này, hắn ta cũng chỉ có thể cam chịu số phận. "Dặn dò xuống, đội ngũ đóng quân ở đây, cho đến khi có thể thông hành đi lại."

Cái tin tức này đối với Hách Tri Nhiễm mà nói chẳng có gì cả, suy cho cùng thứ nhiều nhất trong tay nàng là bạc, sinh sống ở chỗ nào cũng không có gì khác biệt.

Nhưng nhà họ Phương cùng nhà họ Tạ thì lại không được.

Lên đường lâu như thế, hai mươi lượng bạc đó trong tay của bọn họ sớm đã không còn lại nhiều.

Nếu như vẫn không thể đến Tây Bắc sớm một chút, e rằng tương lai cũng sẽ không đủ ăn giống như người nhà họ Hà.

Hách Tri Nhiễm cũng không chú ý đến phản ứng của người nhà họ Tạ và nhà họ Phương, lúc này nàng đã buồn ngủ muốn c.h.ế.t rồi.

Nghe nói không cần lên đường, nàng liền chui đầu vào trong lều vải, tính toán bổ sung giấc ngủ cho thật tốt.

Mặc lão phu nhân biết tối qua nàng và Mặc Cửu Diệp ra ngoài làm nhiều chuyện như thế, liền dặn dò người nhà ai cũng không được làm phiền.

Mặc Cửu Diệp cũng nhìn thấy những sai dịch đang tìm người lúc ấy. Sau khi nói rõ hết mọi chuyện với Mặc Sơ Hàn, liền giả vờ như không biết gì cả đi đến bên cạnh Bành Vượng.

"Bành đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trong chớp mắt khi nhìn thấy Mặc Cửu Diệp, Bành Vượng bất chợt liên tưởng đến chuyện xảy ra tối qua rất có khả năng có liên quan với hắn.

Nhưng mà, khi nhìn biểu cảm của Mặc Cửu Diệp lần nữa, lại cảm thấy hình như không phải là hắn.

Bành Vượng nghi ngờ, hỏi lại rằng: "Ngươi thật sự không biết sao?"

Mặc Cửu Diệp hơi không rõ nguyên do.

"Bành đại ca sao lại hỏi như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Bành Vượng thấy đôi mắt của Mặc Cửu Diệp trong veo, không giống như đang nói dối, liền lập tức thở dài một cái.

"Lúc nãy ta sai người đi ra ngoài nghe ngóng thử, nghe nói là tối qua thuyền hoa mà Hằng Vương ngồi bị bốc cháy trên mặt hồ, hơn nữa Hằng Vương cũng mất tích rồi. Quan địa phương ra lệnh phong tỏa bến sông và cửa thành, trước khi tìm thấy Hằng Vương thì sẽ không cho phép bất cứ người nào ra vào."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.