Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 340



Mặc Cửu Diệp biết Bành Vượng rất thông minh, rất có thể sẽ nghi ngờ chính mình. Vì vậy mục đích chủ yếu của hắn khi qua đây chính là để xóa bỏ sự lo ngại của Bành Vượng.

Vì vậy, biểu cảm của Mặc Cửu Diệp càng khuếch trương thêm mấy phần.

"Nếu nói như thế, thì tối hôm qua bởi vì sự xuất hiện của Hằng Vương nên chúng ta mới không thể rời khỏi chỗ này sao?"

Bành Vượng quan sát kỹ biểu cảm của Mặc Cửu Diệp, lúc này đã có thể kết luận được, sự mất tích của Hằng Vương không liên quan gì đến Mặc Cửu Diệp.

Hắn ta vỗ bả vai của Mặc Cửu Diệp một cái: "Haiz... hy vọng những người đó có thể tìm thấy Hằng Vương sớm một chút, chúng ta cũng có thể tiếp tục lên đường."

Nhìn thấy bộ dạng đau khổ và oán hận sâu sắc này của Bành Vượng, Mặc Cửu Diệp bèn an ủi mấy câu rồi mới rời khỏi.

Ăn chút cơm sáng đơn giản, Mặc Cửu Diệp cũng chui vào lều vải để bổ sung giấc ngủ.

Mãi đến buổi chiều, hai người họ mới sống lại trong trạng thái tinh thần dồi dào.

Nghe tiếng động ở ngoài lều vải, thì có vẻ như các tẩu tẩu đang nói chuyện phiếm với nhau.

Hách Tri Nhiễm nhớ đến vẫn chưa kịp xử lý vật bẩn thỉu trong không gian, vừa vặn lúc này đi thu dọn luôn một thể.

Nàng mang theo Mặc Cửu Diệp cùng nhau tiến vào không gian.

Mặc Cửu Diệp cũng nghĩ đến chuyện này, liền tiến vào phòng vệ sinh như xe nhẹ chạy đường quen, cầm theo cái chổi, cây lau nhà và một xô nước lớn đến nông trường. Vừa mới đi vào nông trường, hắn liền bị choáng váng bởi cảnh tượng trước mắt.

Toàn bộ cây trồng trong đất đều đã trưởng thành. Hách Tri Nhiễm đang đứng tiến hành thu hoạch trước bàn điều khiển.

Chỉ thấy dưa chuột trên giàn leo bay lên trong chớp mắt, tiếp theo liền rơi vào trong giỏ trúc trên đất.

Hơn nữa còn tự động sắp xếp ngay ngắn rất có thứ tự...

Những cây trồng khác cũng giống vậy, cho dù hình dáng như thế nào, màu sắc như thế nào, thì tất cả đều tự động sắp xếp vào trong giỏ trúc với phương thức tương tự.

Còn có chuyện càng kỳ diệu hơn, là lúa nước được bóc vỏ trực tiếp rồi chui vào trong túi...

Tuy là hắn đã từng nghe Hách Tri Nhiễm nhắc đến chỗ kỳ diệu của không gian, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, vẫn cứ cảm thấy tất cả những chuyện này quá kỳ diệu không thể tưởng tượng nổi.

Hách Tri Nhiễm cũng giống như vậy, nàng đứng ở trước bàn điều khiển nhìn tất cả những chuyện này, giống như là đang nhìn một buổi chiếu phim hoạt hình cỡ lớn.

Hách Tri Nhiễm của lúc này, đang phấn khởi như một đứa trẻ.

Khóe môi nàng nhếch lên thành một hình cung rất lớn, lúm đồng tiền hình quả lê nhỏ dường như đang chở đầy niềm hạnh phúc.

Mặc Cửu Diệp quay đầu, liền nhìn thấy dáng vẻ cười tươi như hoa của nàng.

Ở bên nhau đã lâu như thế, mà đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng cười vui vẻ như thế, Mặc Cửu Diệp vậy mà lại nhìn đến ngẩn ngơ.

Toàn bộ sự chú ý của Hách Tri Nhiễm đều đã tập trung vào trong quá trình thu hoạch, nên không hề chú ý đến Mặc Cửu Diệp.

Sau khi nàng thao tác xong xuôi, nhìn thấy các loại thực vật được sắp xếp ngay ngắn trước mặt, hận không thể cầm ra ngoài cho người nhà thưởng thức.

Chỉ đáng tiếc, những món đồ này muốn thấy được ánh sáng thì không dễ dàng gì.

Mặc Cửu Diệp thấy nàng đột nhiên ngây người liền bước lên hỏi thăm.

"Đang suy nghĩ gì đó?” Hách Tri Nhiễm chỉ những đồ ăn đó nói: "Ta đang nghĩ, phải làm sao mới có thể cho người trong nhà nếm thử những đồ vật này."

Lòng can đảm của Mặc Cửu Diệp ngược lại lớn thêm một chút.

"Người của quan phủ không tìm thấy Nam Hằng, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không cho qua như vậy, ngày mai chúng ta nói với Bành đại ca là đi dạo trong rừng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.