Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 341



Nghe thế, ánh mắt của Hách Tri Nhiễm liền ngay lập tức sáng lên.

“Biện pháp này của chàng không tệ, đến lúc đó ta sẽ chọn một số đồ ăn để mang ra ngoài.”

Dù sao cũng có hiệp sĩ vác nồi Mặc Cửu Diệp này ở đây, nàng cũng không có gì phải lo lắng cả.

Hách Tri Nhiễm dùng suy nghĩ để đưa những đồ ăn đã thu hoạch lúc nãy vào không gian. Sau khi bận bịu xong những thứ này, vừa quay đầu đã nhìn thấy Mặc Cửu Diệp đang nghiêm túc đứng đó xử lý những vệt m.á.u trên đất.

Lẽ ra nàng có thể thao tác những thứ này bằng suy nghĩ.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Mặc Cửu Diệp, liền ngay lập tức có loại cảm giác của gia đình.

Đồng thời, trong đầu của nàng cũng lóe lên một cảnh tượng dịu dàng.

Sáng sớm, nàng thì bận rộn chuẩn bị cơm sáng trong phòng bếp, nam nhân thì cầm cái chổi quét dọn sân nhà...

Tuy rằng những thứ này chỉ là những tháng ngày bình thường đến không thể bình thường hơn. Nhưng đối với một người từ nhỏ đã không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình như Hách Tri Nhiễm mà nói, lại là cuộc sống mà nàng vô cùng hướng tới.

Nàng không nỡ phá hoại cảnh tượng này, vì vậy liền ngừng ý nghĩ muốn thao tác bằng suy nghĩ.

Mặc Cửu Diệp rất nghiêm túc với việc mình đang làm, cọ rửa chỗ có vết m.á.u và bụi bẩn tận mấy lần, sau khi xác định không có vết bẩn nào mới thu dọn công cụ.

Nhìn xem thời gian, đã gần đến chạng vạng, hai người lo lắng người nhà đến gọi họ ăn cơm sẽ phát hiện ra manh mối, nên không dám ở lại trong không gian quá lâu.

Hai cái bóng dáng vừa mới xuất hiện ở trong lều vải, liền nghe thấy tiếng gọi ăn cơm của Tứ tẩu ở bên ngoài. Hách Tri Nhiễm vội vàng đáp lại một tiếng, đi ra lều vải cùng với Mặc Cửu Diệp.

Lúc nói chuyện phiếm sau khi ăn cơm, Hách Tri Nhiễm nhìn thấy Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải cùng nhau đi tìm Bành Vượng giống như là đã hẹn trước.

Khoảng cách hơi xa, nên nàng không nghe rõ hai người nói cái gì với Bành Vượng.

Chỉ thấy Bành Vượng không ngừng xua tay lắc đầu, cuối cùng còn lớn tiếng ồn ào một câu.

"Đừng có quên thân phận của các ngươi."

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp nhìn nhau, hai người đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

Không bao lâu, Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải liền cúi đầu rời đi.

Nhị tẩu cũng đang ở chỗ nhà họ Tạ, thấy phụ thân trở lại, sau khi hỏi thăm mấy câu cũng mang theo vẻ mặt u sầu quay trở lại.

Chuyện của nhà người khác bọn họ có thể không quan tâm, nhưng thấy bộ dạng rõ ràng rất mất mát của Nhị tẩu, Hách Tri Nhiễm không thể không hỏi thăm mấy câu.

"Nhị tẩu, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Nhị tẩu thở dài một chút.

"Bạc trong tay của nhà họ Tạ và nhà họ Phương sắp dùng xong rồi, nên cha ta và Phương thúc thúc liền tìm Bành quan gia để bàn bạc một chút. Nếu như đội ngũ vẫn tiếp tục dừng lại ở đây trong một khoảng thời gian, thì ngày mai bọn họ muốn mang theo trai tráng trong nhà ra ngoài để tìm công việc làm, cũng có thể kiếm chút bạc trợ giúp một chút.

Kết quả bàn bạc thì muội cũng nhìn thấy rồi, chính là tốn công vô ích, Bành quan gia hoàn toàn không đồng ý."

Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, nên Hách Tri Nhiễm cũng không quan tâm đến nhà họ Phương và nhà họ Tạ cho lắm.

Vừa nghe Nhị tẩu nói như vậy, nàng nghĩ lại thì đúng thật là vậy. Trước tiên không nói đến chuyện ăn uống của hai nhà, trên đường đi chỉ việc ở lại quán trọ thôi cũng đã tiêu tốn không ít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.