Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 347



Các tẩu tẩu và Hàm Nguyệt dạo này cũng nhàn rỗi không có việc gì, đúng lúc tìm việc gì đó cho bọn họ làm, để họ bớt nhàn rỗi, buồn chán.

Mặc Cửu Diệp trìu mến sờ đầu nàng, cảm thấy vui mừng cho chính mình vì cưới được một người vợ vừa hiểu chuyện vừa lương thiện như vậy.

Hai người tiếp tục đi dạo thêm một lát, cảm thấy thời gian sắp đến rồi mới tìm một chỗ không người rồi lách mình đi vào không gian.

Vốn lần này ra ngoài, định đem một chút đồ trong không gian ra ngoài là được.

Không ngờ được còn chó ngáp phải ruồi bàn được một vụ làm ăn nho nhỏ.

Hách Tri Nhiễm mở trung tâm mua sắm Đào Bảo Bảo, mua vật liệu đủ để làm ra hai trăm con thỏ tai dài.

Mua xong đồ đạc, nàng và Mặc Cửu Diệp đều không thể bình tĩnh được.

Số vật liệu này tuy không có gì nặng lắm, nhưng chất thành một đống thì cứ như một cái núi nhỏ vậy...

Xem ra bọn họ phải thuê một cái xe để về rồi.

Hai người hợp sức nhét chặt đống nguyên vật liệu này vào trong bao tải, vừa hay nhét đủ năm bao lớn.

Hách Tri Nhiễm lại chọn tới chọn lui vài bao lương thực, còn có ngô tươi mà nàng thích ăn nhất, sau cùng mua một ít các loại thịt ở trong trung tâm mua sắm Đào Bảo Bảo.

Ngoài ra rau xanh cũng lấy mỗi loại một ít.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Hách Tri Nhiễm bèn dùng ý niệm đưa số đồ này ra khỏi không gian, nàng ở lại phụ trách trông giữ, còn Mặc Cửu Diệp thì chạy đi thuê xe. Không lâu sau, Mặc Cửu Diệp thuê một chiếc xe bò quay về, hắn cùng phu xe chuyển đồ đạc lên xe.

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp mỗi người tìm một chỗ trống ngồi xuống, lúc đó xe bò mới từ từ khởi hành.

Người đợi trong doanh trại không ngờ tới rằng hai người ra ngoài một chuyến lại mua được nhiều đồ như vậy quay về, mọi người nhao nhao lên trước giúp đỡ dỡ hàng xuống.

Đồ đạc chuyển hết về vị trí của nhà mình, người Phương gia và Tạ gia tò mò đều muốn qua đó xem họ mua những thứ gì về.

Hách Tri Nhiễm không hề nóng vội mở bao tải đựng đồ ăn ra, mà tiên phong lấy ra con búp bê thỏ tai dài đã mọc lại ở trong không gian.

Nhìn thấy búp bê, các tẩu tẩu và Mặc Hàm Nguyệt đều tới tấp vây đến.

Sự yêu thích trong mắt của Mặc Hàm Nguyệt đối với thỏ tai dài không hề che giấu.

"Cửu tẩu, con búp bê này đẹp thật đó."

Hách Tri Nhiễm nhân cơ hội này, định nói một chút về cách làm ra thỏ tai dài.

"Hôm nay ta giúp mọi người lấy được một việc ra tiền."

Nghe nói đến làm ăn ra tiền, mắt của mọi người đều sáng lên.

Nhị tẩu tỏ thái độ đầu tiên: "Cửu đệ muội, nhị tẩu gần đây bận luyện tập, có việc gì cần sức, giặt quần áo hay gì đó đều là chuyện nhỏ."

Thất tẩu cũng lên trước: "Cửu đệ muội, việc may vá ta là lành nghề nhất."

Mặc Hàm Nguyệt kéo cánh tay của Hách Tri Nhiễm: "Cửu tẩu, những việc mà các tẩu tẩu có thể làm Hàm Nguyệt cũng có thể làm, Hàm Nguyệt chịu được khổ."

Phương gia và Tạ gia thấy thế cũng nhao nhao góp sức.

Triệu thị nói trước: "Cháu dâu, nếu có việc dư thừa nào thích hợp để bọn ta làm, bọn ta cũng có thể làm."

Hách Tri Nhiễm cười nhìn một lượt, sau đó giơ con thỏ tai dài trong tay mình lên. "Nếu như ta cung cấp nguyên vật liệu để mọi người chế tạo con búp bê này, mọi người có làm được không?"

Mọi người không hề đáp ngay lập tức, dù sao thì nhìn món đồ này cũng có vẻ rất cao cấp, trước khi nghiên cứu kĩ càng, các nàng không dám chắc có thể làm được ra.

Về điểm này Hách Tri nhiễm đã nghĩ xong từ lâu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.