Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 348



Các loại sách vở trong trung tâm mua sắm Đào Bảo Bảo rất đầy đủ, nàng có thể mua luôn một số giáo trình hướng dẫn cách làm búp bê.

Chỉ cần nắm được phương pháp, tin rằng người chưa từng cầm kim may vá như nàng cũng có thể làm thành công.

Cùng lắm thì, nàng đơn giản thô bạo gỡ một con búp bê thỏ thành phẩm trong không gian ra, sau đó cắt theo kích thước mẫu, tin rằng các nữ quyến chỉ cần nghiên cứu một chút là có thể học được cách chế tác.

Đại tẩu bước lên trước vài bước: "Cửu đệ muội, có thể đưa con búp bê này cho ta xem không?”

Hách Tri Nhiễm trực tiếp đưa thỏ tai dài cho nàng ấy: "Đại tẩu cứ xem tự nhiên."

Đại tẩu cầm thỏ tai dài xem kĩ một lượt, sau đó, vấn đề của nàng ấy tới rồi.

"Cửu đệ muội, chế tác con búp bê này chắc là không khó, hơn nữa, nguyên nhân lớn nhất giúp búp bê nhìn đẹp đó là chất vải, nếu như chúng ta không có chất vải như vậy, thì khi chế tác ra sợ cũng không đạt được hiệu quả như thế này."

Hách Tri Nhiễm cười rồi chỉ xé một bao tải ra, nàng mở bao tải, vải nhung màu trắng bên trong xuất hiện trước mắt mọi người.

Vải vừa xuất hiện đã khiến nữ quyến có mặt ở hiện trường kinh ngạc kêu lên.

"Trời ơi, đúng là có vải như vậy thật."

"Vải này nhất định rất đắt nhỉ?"

"Lần đầu tiên ta thấy chất vải giống y nhưng lông động vật đó."

Các nữ quyến vô thức nhìn tay mình, nếu không phải các nàng cảm thấy tay mình hơi bẩn, lúc này đã hận không thể tiến lên trước sờ chất vải nhung này rồi.

Mặc Hàm Nguyệt hưng phấn ôm lấy Hách Tri Nhiễm. "Cửu tẩu, tẩu thật là lợi hại, đến chất vải này cũng có thể mua được."

Về vấn đề này Hách Tri Nhiễm cảm thấy nên giải thích một chút, dù sao thứ đồ đến từ thế giới tương lai, quá dễ dẫn đến sự nghi ngờ.

"Vữa nãy bọn ta ở gần bến tàu gặp được một người nước ngoài đang bán loại vải này, ta bèn nghĩ đến mọi người có thể kiếm tiền dựa vào nó, nên mua một ít về. Người nước ngoài đó nói rồi, trong tay hắn ta còn không ít loại vải như thế này, chỉ là người Đại Thuận chúng ta không biết hàng, từ đầu đến cuối đều không bán được. Ta nghĩ, nếu lần làm ăn này thành công, ta lại đi tìm hắn ta mua loại vải này, kiếm nhiều tiền một chút."

Hách Tri Nhiễm nói như vậy cũng có nguyên nhân.

Nàng suy nghĩ tương đối xa, nếu như chuyện làm ăn có thể kéo dài, con đường lấy hàng cũng phải có một lí do chính đáng mới được.

Dù sao những nữ quyến bị lưu đày này từng là người biết cảnh đời ở kinh thành, cho dù chưa từng tận mắt gặp được người nước ngoài, cũng từng nghe người khác nói đến.

Các nàng biết trong tay những người nước ngoài có rất nhiều đồ hiếm lạ kỳ quái, ví dụ như loại vải này, các nàng ấy chưa từng nhìn thấy cũng không cảm thấy kì lạ.

Hách Tri Nhiễm thấy lời giải thích của mình không bị ai nghi ngờ, nàng bèn nói tiếp:

"Vừa nãy ở chợ phiên ta đã bàn bạc xong xuôi với một chủ phòng thuê rồi, búp bê chúng ta làm ra, phòng thuê sẽ trả hai lượng bạc một con."

"Cửu đệ muội, muội nói thật sao? Chỉ cần chúng ta có thể làm ra con búp bê này, thì có thể bán hai lượng bạc một con?" Rõ ràng nhị tẩu có chút không thể tin.

Hách Tri Nhiễm ra sức gật đầu: "Chắn chắn."

Triệu thị thấy vậy, vội vàng lên trước hỏi: "Cháu dâu, đám người ngoài bọn ta có thể đi theo để làm không?"

"Đương nhiên là được, nguyên vật liệu hôm nay ta đưa tới có thể làm ra hai trăm con búp bê, mọi người đều ra sức mới được." Triệu thị lại nói: "Nữ quyến nhà ta đều biết may vá, chỉ cần cháu dâu không chê, bọn ta đều có thể giúp sức."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.