Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 349



Người Tạ gia thấy vậy cũng nháo nhào tỏ ý bản thân cũng muốn đi làm chế tác thỏ tai dài.

Hách Tri Nhiễm thấy hiện trường lại bắt đầu ồn ào, nàng vội vẫy tay với mọi người.

“Mọi người nghe ta nói, chúng ta chế tác con búp bê này, đầu tiên thì chất lượng phải đạt chuẩn, nguyên vật liệu quý giá, nhất định không được lập lờ đánh lận con đen. Còn nữa, chỉ cần búp bê mọi người làm ra hợp tiêu chuẩn, ta sẽ bỏ ra năm trăm văn tiên công cho một con búp bê.”

Tuy nói số nguyên vật liệu chế tác này căn bản không đáng tiền với Hách Tri Nhiễm.

Nhưng vừa nãy nàng đã nói rồi, nguyên vật liệu mua từ tay người nước ngoài, nếu như thành phẩm có chất lượng quá kém, khẳng định sẽ không có ai tin.

Đã là như vậy, chi bằng nói một mức giá mà mọi người đều thấy hợp kí, như vậy cũng tránh những nghi ngờ không cần thiết.

Lời của Hách Tri Nhiễm vừa nói xong, hiện trường lại một lần nữa xôn xao.

Chế tác một con búp bê có thể nhận được năm trăm văn tiền công, Tạ gia và Phương gia đều cảm thấy có chút không thể tin nổi.

Đến Mặc lão phu nhân đứng sau đám đông cũng thấy động lòng rồi.

Một ngày chỉ cần làm ra hai con búp bê, thì có thể kiếm được một lượng bạc, tiền này kiếm đúng là dễ quá.

Bà cũng muốn tham gia, kiếm nhiều bạc về giúp đỡ gia đình.

Triệu thị lại tiến lên, chân thành nói: "Cháu dâu, loại vải này vừa nhìn đã biết không rẻ, cháu đừng vì giúp bọn ta mà khiến mình bị thiệt."

Hách Tri Nhiễm biết ngay là sẽ như vậy. Lúc đầu nàng định nói chế tác một con búp bê sẽ trả tám trăm văn tiền công, may mà nàng nói trả năm trăm văn, nếu không nhất định sẽ khiến mọi người nghi ngờ.

"Thẩm không cần lo lắng, người nước ngoài kia thấy ta mua nhiều vải, không tính đắt cho ta đâu."

"Nhưng mà, cháu đã làm nhiều việc cho mọi người như vậy, cũng phải kiếm một chút mới được chứ!"

Thấy Triệu thị nói như vậy, Tạ mẫu cũng lên trước phụ họa.

"Đúng đó, cháu dâu, cháu đừng vì mọi người mà để bản thân chịu thiệt."

Hách Tri Nhiễm biết, hai người họ đều thật lòng thật dạ suy nghĩ cho mình.

Nàng cười giải thích với họ: "Hai thẩm không cần lo lắng, ta không bị thiệt đâu."

Vì để mọi người không băn khoăn đến vấn đề này nữa, Hách Tri Nhiễm vội vàng lấy vải ra phân phát cho mọi người.

Hễ là người muốn tham gia chế tác búp bê, nàng tạm thời phát cho bọ họ một phần nguyên vật liệu, để xem tay nghề của các nàng ra sao trước đã.

Lúc này, đại tẩu cầm thỏ tai dài đã chơi rất lâu ở trong tay bước đến.

"Đệ muội, đại tẩu cảm thấy thứ này chế tác không hề khó, chỉ cần cắt chuẩn rồi bắt đầu may vá là được. Đại tẩu muốn hỏi muội, con búp bê này có thể tháo ra không, cắt theo kích cỡ của nó?"

"Đương nhiên là được, đại tẩu cứ tháo con búp bê này ra là được." Vốn nàng cũng định như vậy, cũng may đại tẩu cũng nghĩ đến điều này, lại giúp Hách Tri Nhiễm bớt việc.

Có lời này của Hách Tri Nhiễm, đại tẩu vui vẻ ôm thỏ tai dài và nguyên vật liệu đi chuẩn bị.

Những người khác thấy thế cũng nhao nhao đi theo, ở chỗ Hách Tri Nhiễm lúc này tạm thời coi như yên tĩnh.

Mặc Cửu Diệp thấy các phụ nhân rời đi, hắn đi tới giúp Hách Tri Nhiễm, cùng nàng chỉnh lý một số thực phẩm trong không gian. Nam nhân mấy nhà và quan sai rảnh rỗi không có việc làm cũng đến giúp.

Sau khi bọn họ nhìn thấy những đồ mình chưa thấy bao giờ trong bao tải, thì tò mò hỏi.

"Mặc huynh đệ, những thứ này đều là rau xanh sao?" Bành Vượng cầm lấy một cọng rau xanh mình chưa thấy bao giờ lật qua lật lại trong tay để xem.

Trong lòng hắn ta nghĩ, sao lúc bản thân đi tản bộ lại không thấy bán những thứ này?

Lẽ nào những thứ này cũng mua từ chỗ người nước ngoài?

Còn nữa, bây giờ đã là tháng mười rồi, tuy rằng không được tính là quá lạnh, nhưng đấy còn có thể trồng ra loại rau xanh tươi mới như thế này sao?

Nay Mặc Cửu Diệp đã học được chiêu của Hách Tri Nhiễm.

"Bành đại ca, rất nhiều đồ ở đây là do một nông gia kén chọn bán đấy, bọn ra thấy rất tươi mới, cũng không xem là loại rau nào đều mua hết về."

Bành Vượng cũng không nghi ngờ, những đồ này có hiếm lạ đến đâu, hắn ta cũng tin những đồ này là do hai người họ ra ngoài mua về.

Nhưng mà, hắn ta có hơi ghen tị vận khí của Mặc Cửu Diệp.

Tại sao hắn ra ngoài lại gặp được nông gia kén chọn bán những thứ này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.