Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 372



Ngay lập tức ông ta phát ra tiếng cười sang sảng, khiến toàn bộ người đi đường đều chú ý tới bọn họ.

Quan binh thấy Kim lão tướng quân bị người vây quanh, liền nhanh mắt xua đuổi.

Mặc Cửu Diệp nhìn thấy Kim lão tướng quân cũng cảm thấy thân thiết.

"Lão tướng quân đến đây là để điều tra chuyện Thân vương mất tích sao?"

Kim lão tướng quân đánh giá Mặc Cửu Diệp từ trên xuống dưới, lại gần thì thầm bên tai hắn: "Nói cho lão phu biết, chuyện Thân vương mất tích có phải lên quan đến tiểu tử ngươi không?"

Vừa nhìn thấy Mặc Cửu Diệp, ông ta đã có cảm giác rằng việc Thân vương mất tích chắc chắn không thể tách rời khỏi hắn.

"Lão tướng quân thật là quá khen rồi, ta với Thân vương không thù không oán, sao có thể ra tay với ngài ấy được? Huống hồ, giờ ta đã trở thành người bị lưu đày, tranh chấp trong triều không còn liên quan đến ta nữa, ta chỉ mong một nhà có thể bình an đến Tây Bắc, sống ổn định."

Kim lão tướng quân chỉ tùy tiện hỏi một câu, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mặc Cửu Diệp không giống như đang nói dối.

"Không phải tiểu tử ngươi là tốt rồi, nếu không, lão già này còn phải nghĩ cách giúp ngươi trốn thoát."

Mặc Cửu Diệp cười khẩy: "Lão tướng quân lo xa rồi, chuyện Thân vương mất tích không liên quan đến ta."

"Ừm, như vậy ta mới yên tâm." Nói rồi, Kim lão tướng quân lại nhìn sang Hách Tri Nhiễm bên cạnh hắn.

"Vị này là thiên kim tiểu thư phủ Hách thượng thư?"

Hách Tri Nhiễm có thể nhận ra Kim lão tướng quân là bạn chứ không phải thù.

Nàng cung kính hành lễ với Kim lão tướng quân. "Chào lão tướng quân."

Kim lão tướng quân lại cười lớn: "Tốt, tốt, tốt, tiểu tử Cửu Diệp này có phúc, cưới được một thê tử xinh đẹp như vậy."

Thê tử được khen, Mặc Cửu Diệp còn vui hơn bất kỳ ai.

"Nương tử của ta quả thực là một người tốt, theo ta trên đường đã chịu không ít khổ."

"Ừm, hai đứa trẻ các ngươi trai tài gái sắc, sau này hãy sống thật tốt, sinh cho Mặc gia nhiều đứa con trai để nối dõi tông đường."

Dừng lại một chút, Kim lão tướng quân nghiêm túc nói: "Cháu dâu cứ yên tâm, cha của ngươi là một lão hồ ly, biết rõ thời thế, sẽ không vì quan hệ thông gia với Mặc gia mà bị liên lụy."

Chỉ qua vài câu trao đổi ngắn ngủi, Hách Tri Nhiễm đã nhận ra rằng vị lão tướng quân này là một người hào sảng, không câu nệ tiểu tiết.

"Cảm ơn lão tướng quân đã cho biết, xin ông sau khi trở về kinh thành hãy chuyển lời đến phụ thân ta, rằng ta vẫn ổn, mong ông ấy đừng lo lắng."

"Việc này không thành vấn đề, ta sẽ chuyển lời hộ cháu dâu."

Nói chuyện một lúc lâu, Kim lão tướng quân mới nhận ra Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đang ung dung đi lại trên phố.

Theo nhận thức của ông ta, những người bị lưu đày luôn có quan binh canh chừng, sao họ lại có thể ngang nhiên như vậy?

"Hiền chất, hai phu phụ các ngươi sao lại ở trên phố?"

Trong tay còn xách nhiều đồ ăn như vậy...

Đối với câu hỏi của Kim lão tướng quân, Mặc Cửu Diệp không định che giấu.

"Không giấu gì lão tướng quân, chúng ta có quan hệ khá tốt với viên đầu lĩnh quan binh, hắn cho phép chúng ta thỉnh thoảng ra ngoài mua một ít nhu yếu phẩm."

"Như vậy thì tốt, lão già này vẫn luôn lo lắng, sau khi các ngươi rời khỏi kinh thành, tiểu tử ngươi bị thương, lại không có người giúp đỡ đối phó với những quan binh kia, nên sẽ phải chịu khổ. Giờ thấy sắc mặt ngươi hồng hào, lão già này mới yên tâm." Dừng lại một chút, Kim lão tướng quân thở dài, tiếp tục nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.