Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 390



Ông ta nói tiếp: "Ta đã nói rồi, những căn phòng này không thể ở được, ngày mai tu sửa một phen rồi hãy đến, các ngươi cứ không nghe."

Mọi người ở đây đều không ngốc.

Mọi người đều có thể nhìn ra được, lời này của Thôi lí chính bên ngoài là nghĩ cho bọn họ, nhưng thực tế là đang cười nhạo bọn họ.

Số phòng này, có sửa cũng không chắc đã ở được, trừ khi dỡ hết xuống rồi dựng lại.

Nhất là mùa đông, căn bản không có cách nào dựng nhà, để bọn họ ở đây, quả thực là tiết tấu tuyên bố cái chết.

Mọi người nhìn phòng ốc như vậy, đều hiện rõ phẫn nộ.

Phương Truyền Châu đi nhanh tới.

"Thôi lí chính, căn phòng như vậy cho dù là muốn sửa cũng không biết bắt đầu từ đâu, ông sắp xếp cho thôn dân mới của thôn Tây Lĩnh như vậy đó sao?"

Lúc này Thôi lí chính lại không có cảm giác gì.

"Quan phủ cũng đâu có phân cho thôn Tây Lĩnh chỗ ở chuyên dụng cho những người bị lưu vong như các ngươi, đây còn là phòng mà tổ tông bọn ta để lại đấy, nếu không phải như vậy, các ngươi đến chỗ này đến phòng như vậy cũng không có để ở đâu.

"Nhưng mà, căn phòng thế này ông bảo biết bao nhiêu người bọn ta trải qua mùa đông thế nào đây?" Phương Truyền Châu định nói đạo lí với Thôi lí chính.

Chỉ không hay nói đạo lí với kiểu người ôm tâm tư cố ý gây khó dễ như này, bằng với việc đàn gảy tai trâu.

Mặc kệ Phương Truyền Châu nói thế nào, Thôi lí chính chỉ đáp lại một câu.

Đó chính là, thôn Tây Lĩnh ngoại trừ chỗ này ra thì không còn phòng nào khác cho các ngươi ở đâu, nếu thấy không vừa ý thì có thể đi tìm đám quan kia lí luận. Hách Tri Nhiễm không có lòng dạ nhìn hai người họ tranh luận.

Trên đường đến đây nàng đã quan sát rồi, ngoại trừ ba gia tộc cùng sống ở thôn Tây Lĩnh ra, đúng thực sự không có ngôi nhà nào khác.

Muốn vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, trừ khi tìm đám thôn dân kia thương lượng một phen, xem có thể mượn được một số căn phòng thích hợp để ở tạm không.

Đương nhiên, đám người kia kiêng kị Thôi lí chính cũng là sự thật, nếu như Thôi lí chính không đồng ý, e là Triệu gia và Châu gia cung không dám cho bọn họ thuê phòng.

Đúng lúc Hách Tri Nhiễm đang cân nhắc đối sách, Tạ Thiên Hải đi đến chỉ vào một căn phòng phía đông nói:

"Ta thấy căn phòng kia không tồi, sửa chữa đơn giản một chút là có thể ở tạm."

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp đều nhìn theo phương hướng mà ngón tay của Tạ Thiên Hải đang chỉ.

Ngôi nhà kia nằm ở phía đông, chắc hẳn là chính là ngôi nhà ma ám mà quan sai đã nhắc nhở bọn họ.

Từ vẻ ngoài của ngôi nhà có thể thấy nó rất đẹp, không hề giống với những tòa nhà khác, cũng không có cảm giác xiêu xiêu vẹo vẹo.

Nhưng diện tích lại rất nhỏ, trông có vẻ nhiều lắm chỉ có hai gian phòng.

Bỏ qua việc gian nhà đó có ma ám hay không trước đã, hai gian phòng nhỏ như vậy làm sao có thể chứa được nhiều người như vậy chứ?

Nhìn thấy có nơi có thể ở được, Tạ Thiên Hải đã gấp không chờ nổi mà dẫn theo hai nhi tử bước qua đó.

Thôi Lí Chính thấy ông ta đi qua bên kia, trên mặt của ông ta lập tức xuất hiện một nụ cười nham hiểm.

Mặc Sơ Hàn thấy thế, vội vàng gọi phụ tử Tạ gia lại.

“Tạ thúc thúc, xin dừng bước. Một lát nữa, ta sẽ đi cùng với mọi người tới đó xem sao." Hắn ta không biết cuối cùng là ngôi nhà có cái gì kỳ lạ mà bị người ta đồn đại là có ma, phụ tự Tạ gia đều không biết võ công, nếu như bọn họ gặp được nguy hiểm thì cũng không ai có thể cứu kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.