Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 391



Tạ Thiên Hải nghe lời của người Mặc gia nhất, ông ta nghe thấy Mặc Sơ Hàn gọi mình nên ngoan ngoãn dẫn theo hai nhi tử quay lại chỗ cũ.

Thôi Lí Chính thấy phụ tử Tạ gia quay về, hiển nhiên là ông ta có chút thất vọng. Tuy nhiên, trên mặt của ông ta lại không để lộ ra điều gì cả.

Ông ta nghiêm trang nói: “Mọi người cứ tùy tiện chọn một ngôi nhà ở đây để ở, muốn ở đâu thì cứ dọn vào ở đó. Ta đã hoàn thành yêu cầu của mọi người nên ta không tiếp tục đi chung với mọi người nữa.” Nói xong, ông ta gọi Thôi Minh Lâm rồi xoay người rời đi.

Đợi sau khi phụ tử Thôi gia đi xa, Tạ Thiên Hải mới tức giận phàn nàn.

"Ngôi nhà như vậy là muốn để cho chúng ta c.h.ế.t cóng ở đây hay sao?"

Mặc Cửu Diệp tiến lên khuyên giải an ủi: "Phương thúc thúc đừng có gấp, chúng ta xem xét xung quanh trước rồi tính sau vậy."

Lúc này, bầu trời đã đen ngòm, cũng không biết Tạ Siêu tìm được hai cây gậy gỗ ở đâu ra nữa, hắn ta đốt cháy gậy xem như cây đuốc để chiếu sáng tạm thời.

Suy xét đến vấn đề các nữ quyến đều nhát gan, Mặc Cửu Diệp và Mặc Sơ Hàn quyết định rằng hai huynh đệ bọn họ sẽ đi xem xét ngôi nhà trước, còn toàn bộ những người khác sẽ ở tại chỗ chờ đợi.

Hách Tri Nhiễm biết hai huynh đệ này sẽ đi tới phía đông của ngôi nhà để kiểm tra, tất nhiên là nàng sẽ không cam lòng tụt lại phía sau rồi.

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của nàng, rốt cuộc hai anh em kia cũng đồng ý dẫn nàng đi theo cùng mình.

Ba người cầm theo một cây đuốc tiến về phía đông, vừa đi vừa quan sát, hy vọng có thể phát hiện thêm mấy chỗ nữa có thể tạm thời ở được.

Vừa mới đi được nửa đường, ba người đã mơ hồ nghe được tiếng kêu thảm thiết từ phía đông truyền đến. Ba người đồng thời dừng lại.

"Cửu đệ, ở đó chắc chắn có thứ gì kỳ lạ."

Mặc Cửu Diệp khẽ gật đầu, nói: "Vâng, chúng ta cố gắng bước nhẹ chân, tránh cho rút dây động rừng."

Đến nỗi nhắc đến chuyện ngôi nhà bị ma ám, hai anh em không tin vào chuyện này.

Dù có ma ám thì bọn họ cũng không sợ.

Ba người rón ra rón rén đi tới phía đông, càng đi âm thanh kia càng nghe rõ ràng hơn.

Mặc Cửu Diệp nhíu mày, hỏi: "Bát ca, huynh có cảm giác tiếng động này có chút quen thuộc hay không?”

"Cửu đệ, đệ cũng có cảm giác như vậy sao?" Mặc Sơ Hàn hỏi lại.

"Đi, chúng ta đi nhanh một chút, đi qua đó nhìn xem sao.”

Dứt lời, Mặc Cửu Diệp đã kéo bàn tay nhỏ của Hách Tri Nhiễm, bước chân cũng đi nhanh hơn rất nhiều.

Khi đã đến gần hơn, bọn họ đều có thể xác định được rằng âm thanh này chính là phát ra từ trong gian phòng phía đông.

Từ trong tiếng kêu thống khổ kia có thể nghe ra được đây là một nam tử. Hơn nữa, thân thể người đó đã rất yếu rồi, nếu không phải là người đó cực kỳ đau đớn thì cũng không phát ra tiếng kêu rên lớn tiếng như thế.

Mặc Sơ Hàn nhận lấy ngọn đuốc từ trong tay của Mặc Cửu Diệp.

"Cửu đệ, đệ và cửu đệ muội chờ ở đây trước đã, ta vào trong xem thử."

Gặp được tình huống không rõ như vậy, một người ở lại bên ngoài để tiếp viện là hợp lý nhất. Mặc Cửu Diệp cũng không có phản đối.

"Được, bát ca cẩn thận một chút."

Mặc Sơ Hàn giơ cây đuốc lên, thật cẩn thận tiến vào trong ngôi nhà.

Khoảng mấy chục giây sau, bọn họ liền nghe được tiếng la lớn của Mặc Sơ Hàn: "Cửu đệ mau tiến vào đây, là Ngũ ca, Ngũ ca còn sống."

Mặc Cửu Diệp nghe vậy, kéo Hách Tri Nhiễm chạy vào trong phòng.

Hai người đi vào trong phòng, nhờ ánh sáng của cây đuốc có thể thấy được vị trí đối diện cửa phòng có một nam tử đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.