Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 392



Nam tử tiều tụy, hai tay dang rộng và bị xiềng xích khóa chặt.

Trong mắt của hắn ta không có tiêu cự, hắn ta không ngừng thống khổ kêu rên.

Mặc Cửu Diệp tiến lên nhận lấy cây đuốc ở trong tay của Mặc Sơ Hàn, hắn cẩn thận đánh giá người nọ một phen.

"Ngũ ca, thật sự là ngũ ca sao, sao huynh ấy lại ở đây?"

Lúc này, Mặc Sơ Hàn đã nhanh chóng tiến lên, đôi tay chạm vào xiềng xích với ý định tìm cách giải thoát cho Mặc Trọng Viễn.

Hách Tri Nhiễm lập tức tiến lên ngăn cản.

"Bát ca đợi đã."

Mặc Sơ Hàn có chút khó hiểu nhìn về phía nàng, nói: "Cửu đệ muội, Ngũ ca trông có vẻ rất đau đớn, ta nên cứu người ra trước rồi nói sau đi."

"Bát ca, có lẽ là Ngũ ca đã trúng độc, nếu bây giờ huynh giải cứu người ra, chỉ sợ là huynh ấy sẽ càng mất khống chế hơn thôi."

Từ lúc mới bước vào cửa, Hách Tri Nhiễm đã quan sát trạng thái của Mặc Trọng Viễn rồi.

Dựa vào hốc mắt xanh tím của hắn ta có thể xác nhận Ngũ ca bị trúng độc là chuyện không thể nghi ngờ.

Đến nỗi hắn ta trúng loại độc gì, nàng còn kiểm tra qua mới biết được.

Lúc này chắc hẳn là là lúc độc phát tác.

Mặc Cửu Diệp hiểu bản lĩnh của Hách Tri Nhiễm và biết nàng chưa bao giờ nói bậy.

Cho dù hắn cũng đau lòng cho Ngũ ca, nhưng hắn vẫn hỗ trợ khuyên nhủ: "Bát ca, nghe Nhiễm Nhiễm nói đi, nàng hiểu y thuật nên nói không có sai đâu."

Mặc Sơ Hàn không đành lòng thu hồi tay lại.

"Cửu đệ muội, muội nói hiện tại nên làm cái gì bây giờ?" Hách Tri Nhiễm cũng không có lập tức trả lời ngay, mà ra hiệu cho Mặc Cửu Diệp giữ người lại để nàng tiến lên bắt mạch cho Mặc Trọng Viễn.

Quả nhiên là kết quả kiểm tra giống với suy đoán của nàng.

May mắn thay, chất độc mà Mặc Trọng Viễn mắc phải cũng không hề xa lạ với Hách Tri Nhiễm.

Loại độc dược này có tác dụng tương tự với loại độc "Thất thân" mà nàng dùng nọc rắn cạp nong để điều chế ra.

Chẳng qua, người điều chế thuốc độc bỏ thêm vài loại dược vật khiến người trúng độc phát điên.

"Bát ca, phu quân, Ngũ ca thật sự bị trúng độc, huynh ấy trúng loại độc dược có thể làm cho thần chí của người trúng độc trở nên không rõ ràng, thậm chí là nổi điên.

Tuy nhiên, loại độc cũng chỉ là ở thời điểm độc phát tác mới làm cho người trúng độc biến thành dáng vẻ này, có lẽ không bao lâu Ngũ ca sẽ có thể khôi phục lại thần chí"

"Phải bao lâu nữa Ngũ ca mới có thể khôi phục lại thần chí?" Mặc Cửu Diệp nôn nóng dò hỏi.

"Xem xét tình huống trước mắt của Ngũ ca trước mắt, chắc hẳn là độc trong người huynh ấy đã phát tác được một khoảng thời gian rồi, khoảng chừng không quá hai canh giờ, huynh ấy có thể khôi phục lại bình thường."

Mặc Sơ Hàn nghe nói Ngũ ca còn phải chịu đựng sự tra tấn như vậy thêm hai canh giờ nữa, hắn ta đột nhiên cảm thấy không đành lòng.

"Cửu đệ muội, có cách tốt nào có thể giúp Ngũ ca tạm thời giảm bớt được một chút đau đớn hay không?”

Cách tốt nào sao?

Cách tốt nhất chính là giải độc cho Mặc Trọng Viễn trước đã.

Tuy rằng Hách Tri Nhiễm có đủ sự tự tin có thể điều chế ra thuốc giải, nhưng đó không phải là chuyện mà nàng có thể lập tức làm ngay được. Hiện tại, trong loại độc dược "Thất thần" mà Mặc Trọng Viễn trúng phải cũng không biết đã bỏ thêm loại dược vật nào, nàng cần phải xác định được dược liệu đó mới có thể tiến hành điều chế thuốc giải được.

Điều này đòi hỏi phải có một quá trình và dù mọi việc diễn ra thuận lợi cũng sẽ mất một ít thời gian.

Hách Tri Nhiễm dùng cổ tay áo che chắn cây ngân châm lấy ra từ trong không gian, nàng nhanh chóng đ.â.m kim châm vào vài huyệt đạo của Mặc Trọng Viễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.