Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 400



Ta cứ chạy như điên không có đích đến như vậy, đương nhiên, cũng chỉ vào thời điểm ban ngày, ta mới có thể làm như vậy.

Ta biết rằng sau khi mặt trời lặn mình sẽ đánh mất ý thức, lo lắng sẽ gây tổn thương đến người vô tội. Vì vậy, trước khi mặt trời lặn, ta sẽ chạy đến nơi dã ngoại hoặc là trong núi để trốn tránh. Mãi cho đến khi đã khôi phục về trạng thái bình thường, ta mới tiếp tục lên đường.

Ta vô tình tới đây, phát hiện cơ bản là nơi đây không có người qua lại, cho nên ta tạm thời ở lại đây.

Ta lo lắng trong lúc nổi điên, bản thân sẽ làm bị thương người ở trong thôn, cho nên ta đã dùng số bạc kiếm được từ việc đi săn để thuê thợ rèn chế tạo ra một cái xiềng xích. Trước khi mặt trời lặn, ta sẽ xích mình lại và mở xích sau khi đã tỉnh táo lại.”

Nói tới đây, Mặc Trọng Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Hiện tại chắc hẳn là chưa đến giờ Tý. Lúc trước vào thời điểm này, ta còn chưa có tỉnh lại đâu, chẳng lẽ là hai người đã giúp ta sao?"

Mặc Cửu Diệp nhìn Hách Tri Nhiễm, nói: "Ngũ ca, là Nhiễm Nhiễm đã châm cứu cho huynh giúp áp chế độc tố ở trong cơ thể của huynh đó."

Hách Tri Nhiễm theo câu nói của Mặc Cửu Diệp hỏi: "Ngũ ca, có phải là thời gian phát bệnh càng ngày càng dài hay không?"

Mặc Trọng Viễn gật đầu, đáp: "Đúng vậy, ban đầu, chưa đến một canh giờ đã có thể khôi phục lại bình thường rồi. Bây giờ, ít nhất phải tới ba canh giờ và thậm chí còn lâu hơn nữa.”

"Như vậy là đúng rồi, độc tố của loại độc này cực kỳ đặc biệt, nó sẽ lan ra khắp cơ thể người trúng độc theo thời gian trôi qua, khoảng cách độc càng gần tim thì thời gian phát bệnh sẽ càng dài. Cho đến khi độc tố ăn đến trái tim, bất kể là ban ngày hay đêm tối, người trúng độc đều sẽ biến thành dáng vẻ điên cuồng."

Tuy rằng Mặc Trọng Viễn không biết rõ trạng thái khi phát bệnh của mình, nhưng sau khi khôi phục về trạng thái bình thường, những sợi gân xanh nổi khắp toàn thân và đôi mắt đỏ như m.á.u cũng đã đủ cho thấy trạng thái lúc phát bệnh của hắn ta đáng sợ đến nhường nào.

"Nếu thật sự là như vậy, ta sẽ tự kết thúc sinh mệnh của mình để tránh làm liên lụy đến người vô tội."

Hách Tri Nhiễm biết là Mặc Trọng Viễn không muốn bởi vì bản thân phát bệnh mà gây tổn thương cho những người khác.

"Ngũ ca, sự việc này cũng không có nghiêm trọng như vậy đâu. Ngày mai, muội và phu quân sẽ cùng nhau vào thành mua sắm dược liệu để giải độc cho huynh."

Từ trước đến nay, Mặc Trọng Viễn cũng chưa từng nghĩ tới độc của bản thân còn có thể giải được.

"Đệ... Đệ muội... Muội nói muội có thể giải độc cho ta hay sao?"

Lúc tỉnh táo, hắn ta đã từng đi tìm vài vị lang trung để kiểm tra tình huống thân thể.

Hầu hết lang trung cũng không nhìn ra dấu hiệu trúng độc ở trên người hắn ta, chỉ có một vị lang trung có y thuật tốt một chút mới có thể xác định được rằng hắn ta trúng độc, nhưng lại không xác định được hắn ta trúng phải loại độc gì và cách giải độc tố như thế nào, vị lang trung đó lại không biết.

Vì thế, Mặc Trọng Viễn đã thất vọng rất lâu, thậm chí là hắn ta đã cam chịu số phận này và cứ sống trong nỗi thống khổ như thế suốt quãng đời còn lại.

Hách Tri Nhiễm lộ ra một nụ cười tràn ngập tự tin, nói: "Ngũ ca yên tâm, muội nhất định có thể giải được độc của huynh mà."

Chẳng những như vậy, Hách Tri Nhiễm càng hy vọng mình có thể điều chế ra thuốc giải nhanh một chút và tranh thủ giải được độc cho Mặc Trọng Viễn trước thời gian mặt trời lặn tiếp theo. Như vậy, Ngũ ca cũng có thể giảm bớt được một lần chịu đau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.