Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 414



Hành động của Thôi Lí Chính đã sớm bị Mặc Cửu Diệp nhìn thấu, tuy biết nhưng hắn không hề tới giúp đỡ, là bởi vì hắn biết rõ bản lĩnh của Hách Tri Nhiễm, đối phó với một người không biết võ công, nàng có hàng trăm ngàn cách để đánh thắng.

Lúc Thôi Lí Chính bước lên xuống xe bò, thuận tay cầm theo một sợi dây thừng không dài lắm, ông ta dè dặt cẩn thận vòng lui đằng sau Hách Tri Nhiễm, lúc ông ta đang chuẩn bị quàng sợi dây thừng lên cổ của nàng, đột nhiên Hách Tri Nhiễm lại nhảy từ trên xe ngựa xuống.

Chỉ nhìn thấy Hách Tri Nhiễm quay người đạp thật mạnh vào bụng của Thôi Lí Chính.

Tuy nói Hách Tri Nhiễm không có nội lực, nhưng lại nắm vững thành thạo các kỹ năng.

Cú đạp này đã trực tiếp đá Thôi Lí Chính bay xa tới vài chục mét.

Hách Tri Nhiễm lộ ra một nụ cười chế giễu.

"Hơ hơ, Lí Chính của thôn lại hèn hạ tới mức giở trò tấn công lén lút với một nữ tử tay trói gà không chặt, thật khiến người ta cười rụng cả răng."

Thôi Lí Chính xoa cái eo già vừa bị ngã đau, sợ hãi nhìn Hách Tri Nhiễm.

Ông ta không thể ngờ được, nữ nhân của Mặc gia cũng lợi hại như vậy, hôm nay bọn chúng thật đúng là đạp trúng tấm sắt rồi.

Ông ta run lẩy bẩy chỉ tay về phía Hách Tri Nhiễm: "Ngươi..., ngươi đừng qua đây, bằng không ta sẽ tới quan phủ kiện ngươi."

Hách Tri Nhiễm lạnh lùng cười: "Kiện ta sao? Được thôi, đúng lúc huyện lệnh mới vừa tới nhậm chức, ông đi kiện đi, ta cũng muốn coi thử, có phải thiên hạ này mỗi người làm quan đều tham ô coi thường vương pháp giống như Thôi huyện thừa không?"

Thôi Lí Chính nghe thấy mấy lời này của Hách Tri Nhiễm, trong lòng cảm thấy hồi hộp -

Quá tức giận, lại khiến ông ta quên luôn những thông tin mà những sai nha vừa mới nói.

Bây giờ huyện lệnh mới đã đến Doãn Thành, còn không biết huyện lệnh này là người như thế nào.

Lỡ như huyện lệnh này và đứa cháu trong nhà không cùng một chiến tuyến, thì ngày tháng tốt đẹp sau này của Thôi gia bọn họ sẽ bị chấm dứt.

Huống hồ chi, vừa nãy chính mắt ông ta nhìn thấy, Thôi huyện thừa bị thương của quý, không biết là tên miệng rộng nào đã đem tin tức này truyền đi láo nháo khắp nơi, Thôi huyện thừa đã cố tình che giấu chuyện này, căn bản là làm không được.

Vốn dĩ ông ta còn vui mừng, bây giờ Doãn thành không còn huyện lệnh đại nhân, cháu trai của ông ta có thể tranh thủ thời gian này để đè dư luận xuống, để có thể che giấu chuyện này tiếp tục làm huyện thừa của hắn ta.

Bây giờ xem ra, chuyện này là không thể được rồi.

Cũng tức là nói, cho dù thế nào thì chức vụ huyện thừa của cháu trai ông ta cũng khó giữ rồi.

Nghĩ tới đây, Thôi Lí Chính cảm thấy đột nhiên không còn chút sức lực nào.

Ông ta nhìn mấy người trong gia tộc bị chiếc roi của Mặc Cửu Diệp quất cho thương tích đầy người, và nói: "Không kiện ngươi cũng được, hãy kêu người nam nhân của nhà ngươi dừng tay lại."

Hách Tri Nhiễm liếc nhìn Mặc Cửu Diệp, chỉ nhìn thấy hắn quất roi đến mức uể oải, có thể thấy hắn không coi mấy người Thôi gia đó ra gì.

Vốn Hách Tri Nhiễm nghĩ, dù sao cũng đang ở trên đường lớn, lỡ như Mặc Cửu Diệp ra tay không biết nặng nhẹ đánh c.h.ế.t người, thì mọi chuyện cũng không dễ dàn xếp, còn định tới ngăn hắn lại.

Kết quả, nàng vừa nghe Thôi Lí Chính nói với giọng điệu uy hiếp, nên không muốn tới ngăn hắn lại nữa. Không ngăn hắn không có nghĩa là không còn cách nào khác.

Hách Tri Nhiễm trừng Thôi Lí Chính, rồi lập tức bước tới bên cạnh của Mặc Cửu Diệp.

"Phu quân, có phải chàng đánh mệt rồi không, chàng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đã, đến lượt ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.