Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 426



Mạnh Hoài Ninh nhìn Thôi huyện thừa với ánh mắt khinh thường.

Chỉ nhìn thấy trên người hắn ta được đắp một mền bông rất kín, chỉ lộ ra cái đầu nói chuyện với hắn ta.

Tuy nói hắn ta nói chuyện với giọng điệu nịnh nọt, nhưng Mạnh Hoài Ninh lại nhìn thấy một ánh mắt coi thường.

Mạnh Hoài Ninh cười thâm: Đã sắp c.h.ế.t tới nơi rồi, còn dám ngạo mạn như vậy...

Hắn ta nghiêm mặt, dặn dò nói với mấy tên sai nha: "Đưa người vào công đường."

Thôi huyện thừa thấy gương mặt nóng rang của hắn ta dán lên trên cái m.ô.n.g lạnh, đột nhiên cảm thấy tình hình không hay rồi.

"Đại nhân, thúc trượng của hạ quan là tri phủ Thanh Châu." Bây giờ, Thôi huyện thừa không thể không giở tuyệt chiêu của mình ra được nữa, mong là Mạnh Hoài Ninh nghe xong có thể thay đổi thái độ.

Tri phủ Thanh Châu?

Mạnh Hoài Ninh không lạ gì.

Lúc hắn ta tới Doãn thành nhậm chức trùng hợp là có đi ngang Thanh Châu, những chuyện xảy ra lúc đó hắn ta không hề quên.

Lưu tri phủ không biết đắc tội với ai, chuyện ông ta nhận hối lộ đã bị tốc cáo lên Kinh thành, bây giờ đã bị bãi nhiệm chức quan.

Thấy dáng vẻ của Thôi huyện thừa, chắc là vẫn chưa nhận được tin tức này.

Với lại trong lòng Mạnh Hoài Ninh, đừng nói là Lưu tri phủ đã bị cách chức, cho dù ông ta vẫn còn đương nhiệm, nếu gặp phải quan viên giống như Thôi huyện thừa này, nhất định hắn ta cũng trừng phạt không tha.

Thân là một vị quan phụ mẫu, không thể trừ hại cho dân, thì không xứng ngồi ở vị trí này. Lúc này Mạnh Hoài Ninh đang nhìn Thôi huyện thừa, thì cảm thấy bản thân đang nhìn một tên tiểu nhân bỉ ổi tác oai tác quái.

Không nhịn được mà tiến tới, nói không nhanh cũng không chậm: "Hôm nay là ngày đầu tiên bổn quan nhậm chức, có một tin tốt này bổn quan nói cho ngươi biết."

Thôi huyện thừa cho rằng Mạnh Hoài Ninh nghe hắn ta nhắc đến thúc trượng nên sợ rồi, chắc định lấy lòng hắn ta.

"Đại nhân, tin tốt gì vậy ạ, mau nói cho hạ quan nghe đi ạ."

Đột nhiên Mạnh Hoài Ninh thay đổi nét mặt, đưa tay lên dùng hết sức hất tung cáng cứu thương của Thôi huyện thừa.

"Hay cho tên cho nhà ngươi, nhìn thấy bổn quan mà không hành lễ, còn dám nằm đó nói những lời ngông cuồng, ngươi có tin là bây giờ bổn quan trị tội ngươi coi thường cấp trên không?"

Vốn Thôi huyện thừa còn đắc ý đợi nghe tin tốt, ai ngờ, trong chớp mắt bản thân đã bị người ta hất ngã từ trên cáng cứu thương xuống.

Thật là trùng hợp nhỉ, đúng lúc hắn ta rớt xuống với tư thế mặt hướng xuống đất, chỗ bị thương một lần nữa tiếp xúc gần với mặt đất.

Thôi huyện thừa đau tới mức suýt không thở được.

Rất lâu sau đó, hắn ta mới đau tới mức hét lên.

"A... ngã c.h.ế.t bổn quan rồi..."

Mạnh Hoài Ninh tức giận xông lên đá cho hắn ta một phát: "Ai cho ngươi lá gan đó, dám tự xưng bổn quan trước mặt bổn đại nhân ta sao?"

Vừa nói, hắn ta tiến sát lại, nhỏ tiếng nói với Thôi huyện thừa: "Bổn quan nói cho ngươi biết tin tốt đó là, hôm qua lúc bổn quan đi ngang qua Thanh Châu đã tận mắt nhìn thấy, Lưu tri phủ vì nhận hối lộ, đã bị triều đình cách chức rồi."

Nghe nói vậy, đột nhiên Thôi huyện thừa sửng sốt ngay tại chỗ, hắn ta đã không còn để tâm đến nỗi đau trên người nữa rồi, biểu cảm cũng trở nên ngày càng hoảng loạn. "Ngài nói gì cơ. không thể nào, thúc trượng của ta không thể nào bị cách chức được, nhất định là ngài lừa ta."

Mạnh Hoài Ninh lười phải giải thích với hắn ta, chắp tay quay lưng bước vào trong nha môn.

"Không ai được phép giúp cho hắn ta, thời gian một nén hương, cho dù có phải bò cũng phải bò lên công đường cho bổn quan, bằng không, thì chuẩn bị gậy cho ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.