Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 434



Cho dù như vậy, nhưng hắn ta vẫn không kêu rên một tiếng, cố gắng cắn răng chịu đựng.

Mặc Cửu Diệp thấy vậy hơi lo lắng.

"Nhiễm Nhiễm, Ngũ ca như thế này có được coi là bình thường không?"

Hách Tri Nhiễm gật đầu: "Ừ, độc tố đang lan ra khắp tứ chi, đến một lúc nào đó, mạch m.á.u của huynh ấy sẽ phồng lên, đến lúc đó thải m.á.u độc ra ngoài là được."

Trong lúc nói chuyện, Hách Tri Nhiễm đã thấy mạch m.á.u trên tay trái Ngũ ca phồng lên.

Nàng vội vàng lấy ngân châm từ trong không gian, rút ra một cây to nhất, cẩn thận đ.â.m chính xác vào mạch m.á.u đang phồng lên trên tay trái của Ngũ ca.

Huyết dịch màu đen nháy mắt phun ra giống như tia nước.

Hách Tri Nhiễm tránh không kịp, bị b.ắ.n tung tóe khắp người.

Nàng mặc kệ không thèm lau, tiếp tục đ.â.m ngân chân vào mạch m.á.u phồng lên trên tay phải Ngũ ca.

Tương tự, m.á.u đen phun ra theo lỗ kim.

Giờ phút này Mặc Cửu Diệp cũng học được thao tác của Hách Tri Nhiễm, ngay lúc nàng đang lấy m.á.u trên tay phải Ngũ ca, hắn đã cởi bỏ vớ của Ngũ ca.

Dù sao cũng là cổ nhân, tư tưởng nam nữ khác biệt vẫn luôn thâm căn cố đế.

Mặc dù thân thể Mặc Trọng Viễn khó chịu muốn chết, nhưng thần trí vẫn còn thanh tỉnh, hắn ta nghĩ đến việc có khả năng đệ muội sẽ thấy chân mình, thì kháng cự theo bản năng.

Mặc Cửu Diệp cũng ý thức được điều này, nhưng không dám lơ là chuyện giải độc cho Ngũ ca.

Nếu như để hắn thao tác, ngộ nhỡ châm sai chỗ, sẽ hoàn toàn phản tác dụng. Vì vậy, hắn chủ động khuyên giải Mặc Trọng Viễn.

"Ngũ ca, Nhiễm Nhiễm sẽ không đụng vào cơ thể huynh."

Lúc này có vẻ hai tay Mặc Trọng Viễn đã buông lỏng hơn rất nhiều, biết lấy m.á.u chân là chuyện phải làm, chỉ có thể quay đầu sang chỗ khác không nhìn hai người, coi như là ngầm chấp thuận lời nói của Mặc Cửu Diệp.

Động tác Hách Tri Nhiễm cực kỳ nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đ.â.m thủng mạch m.á.u phồng lên trên hai chân Mặc Trọng Viễn.

Huyết dịch màu đen không ngừng chảy ra ngoài, đến mức Hách Tri Nhiễm cũng phải lo lắng rằng Mặc Trọng Viễn sẽ mất m.á.u quá nhiều.

May mắn thay Hách Tri Nhiễm lo lắng không bao lâu, m.á.u chảy ra từ tứ chi Mặc Trọng Viễn đã dần dần biến thành màu đỏ tươi.

Mặc Cửu Diệp thấy vậy thì mừng rỡ.

"Nhiễm Nhiễm, m.á.u Ngũ ca đỏ tươi lại rồi, có phải điều này chứng minh độc trên người huynh ấy đã được giải hay không?"

Hách Tri Nhiễm thở ra một hơi như trút được gánh nặng.

"Đại công cáo thành."

Dứt lời, nàng lặng lẽ lấy một miếng bông sát trùng từ không gian, đầu tiên nàng giao cho Mặc Cửu Diệp hai cái, bảo hắn ấn vào lỗ kim trên hai chân Ngũ ca.

Còn nàng ấn vào lỗ kim trên hai tay.

Một giờ sau, hai người đồng thời gỡ miếng bông xuống.

Mặc Cửu Diệp đỡ Mặc Trọng Viễn từ từ ngồi dậy.

"Ngũ ca, bây giờ huynh cảm thấy thế nào?"

Mặc Trọng Viễn lắc lắc đầu: "Ngoại trừ hơi choáng váng, còn lại đều ổn."

Choáng váng?

Không choáng váng mới là lạ... Hách Tri Nhiễm đoán chừng vừa rồi Ngũ ca đã chảy ít nhất 600 ml m.á.u trở lên.

Nhiều m.á.u như vậy, nếu đổi thành một người không khỏe mạnh, e là phải đi gặp Diêm vương luôn rồi.

Cho dù bình thường cơ thể Ngũ ca cường tráng, Hách Tri Nhiễm cũng không dám lơ là.

Nàng chẩn mạch cho Ngũ ca, sau khi xác nhận hắn ta chỉ mất m.á.u quá nhiều mà thôi, không có ảnh hưởng gì khác, nàng mới lên tiếng:

"Độc của Ngũ ca đã được giải trừ hoàn toàn, hôm nay mất m.á.u quá nhiều, dưỡng thương mấy ngày cho thật tốt, rồi huynh sẽ không sao."

Biết cơ thể Ngũ ca không có gì đáng ngại, Mặc Cửu Diệp cũng thở ra một hơi thật sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.