Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 447



Như vậy hắn ta có thể đoán rằng, Mặc Lão Cửu này chính là từng là hộ quốc công đại nhân.

Nhưng không biết vì sao, nhân vật vang dội như vậy sao lại suy bại đến hoàn cảnh bị lưu đày?

Không thể trách Triệu Trạch Xuyên không nghĩ ra lý do, ngay cả người Mặc gia cũng không ngờ rằng, bọn họ bảo vệ giang sơn Đại Thuận, đầu rơi m.á.u chảy, nhưng chỉ đổi lại một kết quả bị lưu đày.

Cho dù Triệu Trạch Xuyên không rõ lý do Mặc gia bị lưu đày nhưng một gia tộc dùng mạng sống bảo vệ quốc thổ Đại Thuận cũng khiến người ta phải kính nể.

Bởi vậy hắn ta không nghĩ nhiều về việc Mặc Cửu Diệp đang bị lưu đày.

Hắn ta chỉ cảm thấy Mặc Cửu Diệp là người bản thân phải kính trọng.

"Mặc Cửu Ca, đêm qua ta đã viết xong cáo trạng định mang nộp cho Huyện lệnh đại nhân, nếu ngài vào thành có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường, được không?"

Mặc Cửu Diệp dịch sang bên cạnh để ra một vị trí trống.

"Ta muốn đi gặp một người ở gần huyện nha, đúng lúc tiện đường."

Triệu Trạch Xuyên nói một tiếng tạ ơn xong rồi ngồi cạnh Mặc Cửu Diệp.

Xe la muốn vào thành ít nhất phải tốn thời gian nửa ngày, Mặc Cửu Diệp hỏi về chuyện phòng ốc ở chân núi.

"Trạch Xuyên huynh đệ, toàn bộ phòng ốc ở chân núi đều là của một nhà sở hữu sao?"

"Đây đều là nhà cũ của ba gia tộc chúng ta, mười mấy năm trước lúc Thôi Văn chưa làm huyện thừa, sau này Thôi gia mới chuyển đến chỗ này mà người trong nhà cũng không nhiều như hai nhà chúng ta. Cho nên gian nhà ở chân núi này đa số đều là của Triệu gia và Chu gia, Thôi gia chỉ có năm sáu chỗ mà thôi."

Mặc Cửu Diệp tiếp tục hỏi: "Ta thấy xung quanh gian nhà còn có rất nhiều đất bị bỏ hoang, những đất hoang đó có chủ không?"

Là con trai của tộc trưởng nên hắn ta vẫn nắm rõ tình huống trong thôn.

"Đất này đều là đất hoang mà tổ tiên ta khai hoang ra, mục đích là muốn thu hoạch, trồng trọt nhiều hơn mà thôi. Sau này Triệu gia và Chu gia bị Thôi gia ức hiếp, dùng chính đất hoang bọn chúng khai hoang ra cưỡng ép đổi lấy ruộng tốt của chúng ta, người hai nhà chúng ta dứt khoát không đi chăm sóc đất ở chân núi này. Nhiều năm cực khổ chăm bón ruộng đất, cuối cùng phải chắp tay dâng cho Thôi gia được lợi, bởi vậy hai nhà chúng ta bỏ đất nơi đó, mười mấy năm vẫn luôn bỏ hoang."

Dừng một chút, Triệu Trạch Xuyên hỏi lại: "Mặc Cửu Ca định mua đất cày ruộng sao?"

Mặc Cửu Diệp cũng không phủ nhận: "Sau này chúng ta sẽ sinh hoạt lâu dài ở nơi này đương nhiên là muốn có một vài mảnh đất."

Triệu Trạch Xuyên tiếp tục hỏi: "Mặc Cửu Ca cũng định xây nhà ở trong thôn sao?"

"Đúng là ta có ý định này nhưng mà không biết, chân núi có ai bán nhà cũ không?"

Trong lòng Mặc Cửu Diệp biết, những căn phòng xập xệ đó căn bản không thể ở lại, hắn mua cũng chỉ muốn có nền sẵn để xây nhà mà thôi.

Suy cho cùng bản thân và thê tử đều thích nơi đó.

Cứ tưởng Triệu Trạch Xuyên sẽ tiếp tục kiên nhãn trả lời những nghi hoặc của hắn, ai ngờ sau đó hắn ta lại mở miệng khuyên hắn đừng xây nhà chỗ đấy.

"Mặc Cửu Ca, chỗ đó không hợp để ở lâu dài, nhất là mùa đông."

Mặc Cửu Diệp nhướng mày: "Vì sao?"

"Mặc Cửu Ca không biết đấy chứ, mấy năm trước mùa màng không tốt người man di thường xuyên trèo đèo lội suối qua đây cướp bóc lương thực. Nếu ở chân núi chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu cướp bóc của người man di, sở dĩ mấy gia tộc chúng ta rời khỏi nơi đó rồi lại xây tường nhà cao lên chính là vì phòng ngừa bọn họ tới đây cướp bóc. Ngoài ra, người gia tộc chúng ta đoàn kết lại, một khi phát hiện người man di tới sẽ tập hợp vào một chỗ tiến hành đuổi đi. Có lẽ người man di bởi vì không chiếm được lợi ở đây nên mấy năm nay chưa từng trở lại."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.