Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 448



Triệu Trạch Xuyên nói những lời này cũng giống những gì mấy ngày trước Mặc Cửu Diệp đã được nghe.

Đối mặt với mấy vạn nhân mã của nước địch hắn cũng không sợ hãi, làm sao hắn có thể sợ hãi người man di giống như hạng thổ phỉ?

Huống chi, hắn và Hách Tri Nhiễm đã bàn bạc rồi, xây phòng ở đó cũng có thể xây tường nhà cao lên đến lúc đó lại nuôi thêm mấy con ch.ó trong nhà, một khi có động tính bọn chúng sẽ phát hiện ra.

Bởi vậy hắn cũng không lo lắng về vấn đề người man di tới đây quấy rầy cướp bóc.

"Không sợ người man di, quay lại vấn đề cũ đi, bây giờ ta muốn biết mấy gian nhà này có thể bán cho chúng ta được không?"

Triệu Trạch Xuyên nghĩ lại cũng đúng, người ta là tướng lĩnh chỉ huy thiên quân vạn mã trên chiến trường g.i.ế.c địch, làm sao có thể bị mấy người man di dọa sợ.

Về phần nhà cửa bỏ hoang có thể bán hay không điểm này Triệu Trạch Xuyên không cần hỏi lão cha cũng có thể trả lời.

"Nhà cũ đã bị bỏ hoang nhiều năm, huống chi chúng ta cũng không ở lại nơi đó, nếu Mặc Cửu Ca muốn mua thì chắc mọi người sẽ đồng ý thôi. Nhưng mà giá cả chắc chắn không hợp lý như mua đất hoang để xây nhà."

Mặc Cửu Diệp cũng biết rõ đạo lý này, nơi đó tuy là phòng ốc cũ nát e là không thể ở lại, nhưng dù sao cũng là gian nhà, không thể mua gian nhà với giá đất trống được.

Chuyện này không gấp, hắn và người nhà sẽ cẩn thận nghiên cứu một phen rồi quyết định sau.

Ngoài ra còn có Tạ gia và Phương gia, bọn họ đi theo nhà mình tới thôn Tây Lĩnh, chuyện chọn xây phòng cũng phải hỏi thêm ý kiến của bọn họ.

Trong lúc hai người nói chuyện phiếm đã gần đến huyện nha.

Từ xa nhìn thấy trước cửa huyện nha có đầy người dân vây quanh, quan sai ở chỗ đó khoa tay múa chân không biết đang nói cái gì.

Triệu Trạch Xuyên nói cảm ơn với Mặc Cửu Diệp rồi mang theo cáo trạng đi đến đó.

Mặc Cửu Diệp nhìn sắc trời, thấy vẫy còn khá sớm mới đến giờ hẹn với Henry, nên hắn buộc xe la ở ven đường, nên đã đưa Hách Tri Nhiễm đi đến trước huyện nha để xem náo nhiệt.

Hóa ra, bá tánh đang vây quanh trước cửa huyện nha đều là vì nghe được huyện lệnh đại nhân muốn trị tội Thôi Văn nên đã đến nơi này để tố cáo chuyện ác mà hắn ta đã làm.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm liếc nhìn nhau một cái, hai người cũng chưa nghĩ đến, Thôi Văn làm huyện lệnh mười mấy năm, thế mà lại hại nhiều bá tánh như thế, đúng thật là đáng c.h.ế.t vạn lần.

Đồng thời, căn cứ vào tình huống trước mắt có thể kết luận được, hẳn là lúc này Mạnh Hoài Ninh đang vội đến bù đầu, ý định muốn đến thăm hắn ta một phen cũng đành gác qua một bên.

Ngay lúc hai người đang tận hưởng khung cảnh náo nhiệt, thì ở đằng sau đã vang lên một lời "điểu ngữ" quen thuộc.

"XIn chào, Hách Tri Nhiễm nữ sĩ, người thật sự rất đúng giờ."

Hai vợ chồng cùng xoay người.

"Xin chào Henry tiên sinh, bây giờ chúng ta có thể đi làng chài được rồi."

Henry vừa nghe nói có thể đi làng chày, lập tức quơ tay múa chân, biểu hiện niềm vui sướng của bản thân một cách vô cùng rõ ràng.

"Quá tuyệt vời, tôi sẽ trả thù lao cho người."

Hai người đưa Henry theo, cùng nhau ngồi trên xe la, vẫn là Hách Tri Nhiễm ngồi bên trong xe, còn Henry ngồi ở bên cạnh Mặc Cửu Diệp.

Mặc Cửu Diệp cũng vừa mới đến đây, không quen thuộc với hoàn cảnh của Doãn thành. Suốt chặng đường hỏi thăm vị trí của làng chài, sau hơn nửa canh giờ cuối cùng cũng đến nơi.

Phong cách của làng chài và thôn Tây Lĩnh hoàn toàn khác nhau, nơi này không cày ruộng, nhà của các thôn dân đều được xây ở bên ngoài bờ cát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.