Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 449



Trên tường rào của từng nhà đều treo đầy lưới đánh cá, trong sân không có vườn rau mà chất một số dụng cụ như mái chèo và một vài loại thùng gõ.

Vì thế có thể thấy được, người dân ở làng chài không trồng trọt mà dựa vào biển để kiếm cơm.

Xe la châm chậm đi vào trong thôn, gặp được một vị hán tử đang gánh hàng, Mặc Cửu Diệp khách khí hỏi: "Xin hỏi, nơi này là làng chài sao?"

Đầu tiên hán tử nhìn Mặc Cửu Diệp, sau đó lại nhìn chằm chằm đến Henry tóc vàng mắt xanh, một lát sau mới trả lời:

"Nơi này chính là làng chài, mấy người đến tìm ai?"

Mặc Cửu Diệp tiếp tục dò hỏi: "Xin cho hỏi ở đây có thợ sửa thuyền không?"

"Sửa thuyền? Người dân ở làng chài bọn ta gần như đều biết sửa thuyền."

Hán tử cảm thấy vấn đề này có hơi buồn cười, bọn họ đời đời kiếm sống bằng việc đánh cá, từ nhỏ đã đùa nghịch trong thuyền của gia đình, sao lại có thể không biết sửa được?

Mặc Cửu Diệp cũng không để ý đến thái độ của hán tử.

Hắn chỉ vào Henry ở bên cạnh, nói: "Thuyền của người nước ngoài này hỏng rồi, muốn tìm người sửa giúp, đương nhiên, hắn cũng sẽ trả thù lao tương ứng."

Hán tử nghe nói sửa thuyền có thù lao, thái độ thay đổi ngay lập tức.

Gã ta buông đòn gánh nặng ở trên vai xuống.

"Ta có thể sửa, thuyền ở đâu?"

Hách Tri Nhiễm biết, lúc này, đến lượt nàng xuất hiện.

Nàng dùng tiếng Anh dò hỏi Henry.

"Thuyền của ngài ở đâu?"

"Ở ngay bến tàu, cách chỗ này cũng không xa lắm." Hách Tri Nhiễm nói vị trí tàu của Henry cho hán tử.

Lúc hán tử nghe nói thuyền của người nước ngoài ở bến tàu thì có hơi nao núng.

Thuyền đậu ở bến tàu gã ta đều đã từng thấy qua, cơ bản đều là thuyền lớn, so với thuyên đánh cá nhà mình thì hoàn toàn khác biệt.

Gã ta sửa một con thuyền đánh cá thì còn có thể, chứ sửa cái loại thuyền chở hàng loại lớn này thì gã ta thật sự không có khả năng.

Hán tử hỏi thử: "Loại thuyền chở hàng loại lớn này là thuyền muốn tôi sửa sao?"

Hách Tri Nhiễm lại bắt đầu làm phiên dịch một lần nữa.

Henry cho biết, thuyền của mình chính là thuyền chở hàng rất lớn, so với con thuyền đánh cá vừa mới thấy thì lớn hơn vô số lần.

Hách Tri Nhiễm phiên dịch lại lời mà Henry nói cho hán tử.

Lúc này, hán tử dường như đã nhụt chí hoàn toàn.

"Ta không sửa được loại thuyền như thế"

"Vậy ngươi có biết ai có thể sửa được không?" Hách Tri Nhiễm dò hỏi.

Hán tử bĩu môi chỉ đến phía tây của thôn.

"Các người đi tiếp, đi đến cuối thôn, có một người tên là Hồ Thông, loại thuyền như thế chỉ sợ là có một mình hắn ta có thể sửa được."

Mặc Cửu Diệp cũng không thấy xa lạ gì với cái tên Hồ Thông này, vì để xác định suy đoán của mình, hắn hỏi: "Hồ Thông mà ngươi nói có phải là người mà mấy năm trước quan phủ lưu đày đến đây không?"

Hán tử gật đầu, sau đó lại hỏi ngược lại: "Ngươi biết hắn ta?"

Mặc Cửu Diệp không thừa nhận: "Không biết, chỉ là nghe người ta nhắc đến thôi."

Mặc dù hán từ không trả lời trực diện vào vấn đề, nhưng Mặc Cửu Diệp đã có thể xác định, Hồ Thông này chính là người mà hắn biết.

Hồ Thông đã từng nhậm chức Công Bộ thị lang, tuy Mặc Cửu Diệp chưa tiếp xúc nhiều với hắn ta, nhưng hai người trên cơ bản thì có thể nói là biết nhau. Mấy năm trước, mừng thọ của Hoàng Hậu nương nương, yêu cầu Công Bệ chế tạo gấp một mẻ xe đẩy có bánh xe để phục vụ đồ ăn.

Lúc đó, chuyện này do Hồ Thông phụ trách.

Có lẽ là hắn ta đã đắc tội với ai, xe đẩy nhỏ được chế tác tốt lại bị người ta lén lút động tay động chân, dẫn đến lúc cung nữ thái giám phục vụ đồ ăn thì xe đẩy nhỏ bỗng nhiên rớt ra từng mảnh, đồ ăn ngon rượu ngon được chuẩn bị tốt đều rơi rớt đầy đất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.