Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 451



Nếu không phải hôm nay gã ta nhàn rỗi không có việc gì, muốn kiếm chút tiền, thì đã không tốn sức như thế để đem mấy thứ này đi vào trong thành thử vận may.

Hách Tri Nhiễm nhìn thấy biểu cảm của hán tử, thì biết bản thân mình không c.h.é.m giá, khiến người khác coi mình là kẻ ngốc.

Tuy trong không gian của nàng có rất nhiều bạc, nhưng cũng không muốn trở thành đại oan loại trong mắt người khác khi mua đồ.

"Khụ khụ... Đại ca, nếu ta lấy hết mấy thứ này thì giá cả có thể thương lượng không?"

Nghe được mấy chữ "lấy hết", hán tử đang tự hỏi chính mình có phải bản thân gặp ảo giác rồi hay không.

Phải biết là, mấy loại hải sản có vỏ cứng này, không có ai muốn mua chúng nó cả.

Tiểu nương tử xinh đẹp này chắc là không phải bị ngu đâu nhỉ?

Mặc kệ là như thế nào, chuyện làm ăn đi đến cửa, tuyệt đối không có đạo lý nào đẩy nó ra.

Hán tử hỏi thử:

"Tiểu nương tử, ngươi thật sự muốn mua hết đống này sao?"

Hách Tri Nhiễm không phủ nhận.

"Đúng, chỉ cần giá cả hợp lý thì ta mua hết."

Nghe thế, hán tử lại đặt đòn gánh xuống đất lần nữa.

"Hiện tại ta có mười hai con tôm khôi, nếu ngài lấy hết, ta sẽ tính ngài hai trăm văn, thế nào? Còn mấy con tôm bọ ngựa kia, ít nhất cũng cỡ ba mươi cân, tính ngài năm mươi văn, giá này cũng thật lắm rồi."

Hán tử sợ đối phương thấy giá mắc nên cuối cùng đã giải thích một chút.

Hai trăm năm mươi văn tiền? Số đẹp.

Thấy Hách Tri Nhiễm chuẩn bị trả tiền, Mặc Cửu Diệp vội vàng ngăn nàng lại.

Dù chưa từng ăn loại hải sản này, nhưng hắn cũng biết đây là đồ mà không ai muốn.

Hắn biết rõ, hán tử này cho dù có đem số hải sản này đi vào trong thành cũng không có khả năng bán được giá cao như thế.

Rõ ràng là đang bắt nạt bọn họ vì không hiểu rõ giá cả thị trường.

"Hai trăm năm mươi văn quá cao, ngươi nên vào trong thành bán đi, ta muốn nhìn xem, ở trong thành có thể bán được bao nhiêu tiền."

Ý của Mặc Cửu Diệp cũng cùng với Hách Tri Nhiễm, cũng không muốn bản thân trở thành đại oan loại.

Hán tử không nghĩ đến, ý định làm giàu của mình đã bị người ta nhìn thấu nhanh như thế.

Hơn nữa, xem thái độ của người trước mắt, hình như là không muốn mua.

Tuyệt đối không thể được, vất vả lắm mới có người muốn mua, cũng không thể để bọn họ chạy như thế được.

"Ha ha... Vậy theo ý của huynh đệ thì số hải sản này bao nhiêu tiền thì được đây?"

Thật ra Mặc Cửu Diệp cũng không hiểu được giá thị trường của hải sản, hắn chỉ biết mấy thứ này tuyệt đối không giá trị hai trăm năm mươi văn tiền.

"Tự ngươi nói ra một cái giá thật sự, thích hợp thì bọn ta mua, không thích hợp thì khỏi đi."

Hán tử thấy thái độ của đối phương rất kiên quyết, không dám tiếp tục có tâm tư nâng giá nữa.

Hắn bên ngoài thì cười nhưng bên trong không cười, nói: "Vậy đi, coi như là hai cái sọt tre đều tặng hết cho mấy người, một trăm năm mươi văn thì sao?"

Mặc Cửu Diệp cũng không định lại tiếp tục phí thời gian ở chỗ này, đơn giản là trả giá. l

"Một trăm văn, được thì bọn ta lấy hết."

Dứt lời, thấy hán tử không phản ứng gì, lập tức tính nắm xe la rời đi.

Hán tử thấy bọn họ muốn đi, vội vàng đáp ứng: "Được được được, một trăm văn."

Gã ta sợ đối phương sẽ đổi ý, vội vàng đưa hai cái sọt tre đến trên xe la.

Hách Tri Nhiễm không nghĩ đến, Mặc Cửu Diệp còn có khả năng trả giá thiên bẩm, chỉ nói có mấy câu mà thôi, thì giá của số hải sản này có thể giảm hơn nửa giá.

Hiển nhiên, hán tử này nhìn thấy bọn họ không rõ giá cả, nên gã ta muốn đôn giá lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.