Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 456



Chỉ thấy bên trong cái rương, mỗi một món hàng đều được đóng gói trong hộp tinh xảo.

Henry cầm lấy cái trên cùng, mở cái hộp ra, bên trong có một chiếc kính viễn vọng bằng đồng kiểu cổ.

Hai người đều rất quen thuộc với thứ này.

Khi Mặc Cửu Diệp ở trong không gian cảm thấy nhàm chán, cũng thường xuyên lấy cái này ra ngắm nghía.

Henry lấy cái kính viễn vọng từ trong hộp ra, trên mặt lộ vẻ tự hào, nói:

"Thứ này chính là bảo bối của quốc gia bọn ta, ta phí rất nhiều công sức mới làm được một cái."

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cũng chỉ gật gật đầu, thật rõ ràng, bọn họ đều không có hứng thú với kính viễn vọng.

Henry thấy thế, chỉ tưởng hai người không biết nhìn hàng.

Dẫu sao ở trong đầu của hắn ta, hai người này căn bản không mua nổi món đồ cao cấp như vậy, không muốn xem thì thôi.

Hắn ta đặt kính viễn vọng vào trong hộp rồi cất đi, tiếp tục cho bọn họ xem những báu vật trong rương.

Thứ xuất hiện trước mắt hai người một lần nữa chính là một cái gương lớn cỡ lòng bàn tay.

Cái gương này không phải là loại gương đồng mà người dân ở Đại Thuận sử dụng, mà là loại gương thủy tinh ở đời sau sử dụng, có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi.

Lại nhìn xem tay nghề ở phía sau của gương, tất cả đều được làm thủ công, bên trên đều khắc hoa văn phù hợp với phương tây.

Thấy Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cũng không làm ra bất kỳ biểu hiện kinh ngạc gì, Henry chỉ cho là bọn họ nhìn đến mức choáng váng, tiếp tục khoe khoang mấy món đồ khác..

Lần này, đồ vật mà hắn ta lấy ra cuối cùng cũng khơi gợi lên hứng thú của Hách Tri Nhiễm.

Là kim cương.

Là viên kim cương lớn hơn trứng bồ câu gấp mấy lần.

Đôi mắt Hách Tri Nhiễm sáng lên ngay tức khắc.

Viên kim cương lớn như vậy, nếu đặt ở trên bàn đấu giá ở đời sau, tuyệt đối sẽ có giá trên trời.

Chuyện khiến người ta hưng phấn chính là, bên trong cái hộp thế mà lại có mấy chục viên kim cương giống như thế.

Thật ra Hách Tri Nhiễm không biết rằng ở thời cổ đại, kim cương vốn không đáng tiền.

Bởi vì tính chất của kim cương vô cùng cứng, kỹ thuật rèn khi ấy rất khó để phân cách nó, càng đừng nói là tạo ra hình ra dạng để khảm lên trang sức.

Henry mang theo nhiều kim cương đến đây như thế, cũng chỉ là cảm thấy thứ này sáng lấp lánh, trông thật đẹp, muốn lợi dụng vẻ đẹp của nó để đổi lại chút lợi lộc.

Hắn ta thấy Hách Tri Nhiễm thích, nên hào phóng mà đặt một viên vào trong tay nàng.

"Ta thấy ngươi thực sự thích loại đá kim cương này, nên tặng cho ngươi một viên."

Hách Tri Nhiễm ít nhiều cũng biết được giá trị của kim cương ở thời cổ đại.

Nó tới từ phương tây, thứ này vô cùng cứng rắn, cũng không có giá trị gì nhiều.

Từ biểu hiện của Henry cũng có thể thấy được, nếu thứ này có giá trị liên thành, hắn ta cũng không thể nào hào phóng đưa cho mình như thế.

Nếu như vậy, Hách tri Nhiễm nhận nó mà không có chút áp lực nào.

Sau khi nói lời cảm ơn, Hách Tri Nhiễm chỉ vào hộp kim cương dò hỏi: "Henry, những viên đá kim cương đó ngươi định bán giá thế nào?" Trước khi Henry đến Đại Thuận, cũng đã hỏi tiền bối, cũng không xa lạ gì với bạc và tiền đồng ở nơi này.

Vì thế, khi Hách Tri Nhiễm hỏi giá cả, lập tức nói ra giá bán mà hắn ta đã định.

Hắn ta đưa tay về phía Hách Tri Nhiễm: "Năm mươi lượng, số kim cương này năm mươi lượng là có thể có được."

"Được rồi, số kim cương này ta lấy hết." Nghe thấy cái giá này, Hách Tri Nhiễm thậm chí còn không thèm mặc cả.

Cái giá này rẻ quá...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.