Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 464



"Không sao, ta có thể đi tìm tộc trưởng giúp, nhờ ông ấy giúp mượn một ít bàn ghế trong thôn.

Lò than cũng dễ xử lý, mùa đông Tây Bắc giá rét, chắc chắn trong nhà những thôn dân kia ít nhất cũng sẽ chuẩn bị một cái."

Mặc Cửu Diệp không hề nói bừa chỉ bằng tưởng tượng.

Lúc hắn lãnh binh đánh trận, cũng được tiếp xúc nhiều với dân chúng.

Những bách tính sinh hoạt không giàu đủ ở nông thôn này, vì kiếm sống cho gia đình, rất nhiều người sẽ tự đốt than củi, sau đó bán cho những gia đình giàu có trong thành để kiếm tiền.

Hơn nữa, hôm qua khi Mặc Cửu Diệp đi theo hai vị tộc trưởng xem nhà thì có chú ý, trong sân nhiều hộ thôn dân đều có lò than giản dị.

Cái này đủ để chứng minh, ở đây chắc chắn có than củi.

Hách Tri Nhiễm nghe xong lời của hắn, khuôn mặt vốn đang mặt ủ mày chau lập tức giãn ra.

"Mặc Cửu Diệp, chàng thật thông minh, sao ta không nghĩ tới chứ?"Mặc Cửu Diệp thấy nàng nở nụ cười, xoa xoa đầu nàng cưng chiều."Được rồi, nàng ngoan ngoãn chờ ở nhà, chuyện này giao cho ta."Nói xong, Mặc Cửu Diệp ra khỏi nhà.

Vấn đề khó khăn đã được giải quyết, Hách Tri Nhiễm quay về phòng bếp tiếp tục bận việc.

Lần này sẽ là nàng ra tay nấu tôm hùm hấp tỏi băm và tôm tít cay tê. Đây là lần đầu tiên các tẩu tẩu thấy hai loại nguyên liệu nấu ăn này, mới đầu thấy hình dạng lớn của tôm hùm vẫn hơi sợ. Không hề nghĩ cửu đệ muội vậy mà c.h.é.m thành hai nửa chỉ trong một đao...

Hách Tri Nhiễm hoàn toàn không chú ý vẻ mặt kinh ngạc của các tẩu tẩu, tự cúi đầu bận việc. Hách Tri Nhiễm đã chuẩn bị xong tỏi băm nhân lúc các tẩu tẩu đang bận rộn, còn có nước sốt cho tôm tích cũng được pha chế xong từ sớm.

Nàng nhanh chóng rải đều tỏi băm lên tôm hùm, rồi lập tức cho vào nồi.

Ngay sau đó, Hách Tri Nhiễm đi đến một lò bếp khác, bắt đầu xào tôm tít ngay trước mặt mọi người.

Không lâu sau, mùi hương cay nồng tỏa ra, thậm chí còn luồn qua khe cửa bay ra xa.

Bát tẩu dùng sức hít mũi một cái.

"Tuy ta không biết cửu đệ muội làm món gì, nhưng mùi này đã dẫn dụ con sâu tham ăn của ta ra."Nhị tẩu nói đùa: "Nhìn xem, bát đệ muội của chúng ta lại tái phát bệnh cũ háu ăn."

Mọi người lập tức cười vang một trận... Ngay khi hai món hải sản vừa ra khỏi nồi, một loạt tiếng bước chân truyền đến từ cổng.

Hách Tri Nhiễm đi theo các tẩu tẩu ra ngoài kiểm tra.

Chỉ thấy Mặc Cửu Diệp đi tuốt đằng trước, phối hợp với một thôn dân, hai người khiêng cái bàn tròn lớn nhất.

Đẳng sau vẫn còn mấy thôn dân, mỗi người bê hai cái ghế.

Đi sau cùng là tộc trưởng Chu gia.

Chu tộc trưởng tuổi đã cao, nên không bê bàn ghế, mà xách theo một túi than củi trong tay.

Người còn chưa bước vào sân, Chu tộc trưởng đã không nhịn được hỏi: "Lão Cửu, nhà ngươi làm món gì ngon vậy, còn thơm hơn cả món ăn của quán ăn trong thành?"

Mặc Cửu Diệp nhiều ít gì cũng biết một chút.

"Ha ha... Chắc là nội tử làm một ít tôm to và tôm bọ ngựa.""Tôm to? Tôm bọ ngựa?" Chu tộc trưởng đương nhiên rất kinh ngạc.

Hắn ta là một người sống ở Doãn Thành hơn nửa đời người, sao có thể không biết hải sản?Chỉ có điều, đối với bọn họ mà nói thì hai loại hải sản này không hề hấp dẫn.

Nếu không phải trong nhà thực sự không đủ ăn, thì cũng sẽ không ăn tôm to và tôm bọ ngựa.

Mặc dù vậy, lúc còn trẻ bởi vì mất mùa nên hắn ta cũng đã ăn vài lần.

Con vật đó không chỉ có vỏ cứng, ăn còn đ.â.m vào miệng, quan trọng nhất là mùi tanh rất nặng.

"Không thể nào, tôm to và tôm bọ ngựa ta từng ăn rồi, không có mùi vị như vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.