Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 465



Mặc Cửu Diệp không biết phải giải thích như thế nào, chỉ có thể cười cho qua. Mấy tộc nhân Chu gia đặt bàn ghế ở trong sân, tiếp tục quay về dọn bộ tiếp theo.

Còn Mặc Cửu Diệp thì kéo Chu tộc trưởng đi tìm Hách Tri Nhiễm. Bàn ghế đã mượn xong, còn tiền mua than củi thì hắn phải tìm Hách Tri Nhiễm lấy tiền.

"Nhiễm Nhiễm, lấy hai mươi văn đưa cho Chu tộc trưởng."Tuy Hách Tri Nhiễm vẫn chưa biết hoàn toàn giá hàng ở thời đại này, nhưng trong lòng hiểu rõ, một túi than củi to như thế mà hai mươi văn thì thực sự rất rẻ.

Gỗ tạo ra than củi thì phải vào núi chặt, cuối cùng còn phải trải qua đốt bằng sức người.

Điều này làm cho Hách Tri Nhiễm không khỏi liên tưởng tới bài thơ Ông lão bán than, đồng thời cũng có thể cảm nhận được sự vất vả của bọn họ.

Bởi vậy, nàng đưa luôn cho Chu tộc trưởng năm mươi văn. Điều đầu tiên Chu tộc trưởng cảm thấy khi lấy được tiền đồng là dường như vợ của lão cửu là một người hiểu nghề.

Một túi than củi lớn như vậy, vào thành bán không phải sẽ được năm mươi văn sao. Chu tộc trưởng đếm hai mươi đồng tiền rồi nhận lấy, còn lại thì trả hết cho Hách Tri Nhiễm.

"Vợ lão cửu, người cùng thôn chúng ta mua than củi, ta chỉ lấy giá vốn."

Hách Tri Nhiễm đau lòng những người nông dân khổ cực này, không muốn để hắn ta tốn công vô ích."

Chu tộc trưởng, các ngài chịu cực nhọc, kiếm chút tiền này là đương nhiên, ngài hãy nhận đi!"

Chu tộc trưởng thấy nàng vẫn muốn trả tiền, nên lui về sau mấy bước.

"Chúng ta là nông dân thành thật, đã nhiều năm rồi, than củi cho người trong thôn dùng đều lấy giá tiền này."

Không nghĩ rằng lão nhân gia này lại có tính tình rất bướng bỉnh.

Đã như vậy, Hách Tri Nhiễm cũng không cố ép nữa.

Nàng nhìn Mặc Cửu Diệp: "Phu quân, chúng ta đến thôn Tây Lĩnh, hai vị tộc trưởng đã hỗ trợ không ít, không bằng hôm nay mời bọn họ ở lại ăn cơm chiều?"

Mặc Cửu Diệp cũng có ý này, dù sao thời gian tới muốn sinh sống lâu dài ở đây, thì việc chung sống với hàng xóm nơi đây cũng rất quan trọng.

"Được, lát nữa ta phải đi mời Triệu tộc trưởng đến."

Chu tộc trưởng vốn muốn từ chối, đầu năm nay nhà ai cũng không được giàu có, có cái ăn đủ để người trong nhà ăn no cũng đã rất tốt rồi, nếu hắn ta ăn ở đây, người ta có thể phải ăn ít đi chút.

Thế nhưng, trong phòng bếp Mặc gia tỏa ra mùi hương quá hấp dẫn người khác, hơn nữa, hàng xóm mới tới, nhân dịp này cũng có thể quen thuộc nhau hơn chút.

Bởi vậy, Chu tộc trưởng không từ chối.

"Đã như vậy, lão già ta không khách sáo nữa."

Dứt lời, hắn ta lại lấy hai mươi đồng tiền vừa cất trong n.g.ự.c ra, nhét hết vào tay Mặc Cửu Diệp.

"Ta ăn ở đây không thành vấn đề, nhưng tiền than củi thì không thể lấy."

Chu tộc trưởng nghĩ trong lòng là, Mặc gia có thể dùng những đồng tiền này để mua một ít lương thực, hắn ta ăn ở đây một bữa, dù thế nào cũng không thể để nhà người ta thiệt thòi.

Mặc Cửu Diệp nhìn động tác của Chu tộc trưởng, hơi dở khóc dở cười.

Hắn đẩy tiền đồng trở lại: "Chu tộc trưởng, ở đâu ra đạo lý mời ăn cơm mà lấy tiền? Có phải ngài khinh thường Mặc lão cửu không?"

"Không không không, ta không có ý đó, ta chỉ..."

"Không có ý đó thì hãy nhận tiền." Mặc Cửu Diệp hoàn toàn không cho hắn cơ hội giải thích, mời người đi qua phòng chính.

Đây là căn phòng lớn nhất nhà, thích hợp để bày biện bàn ghế, bữa cơm của bọn họ cũng sẽ chọn ăn ở chỗ này.

Mặc lão phu nhân kêu các nữ quyến dọn bàn ghế vào gian nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.