Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 466



Ngay khi mọi người đang bận rộn, không biết Mặc Sơ Hàn ra ngoài từ lúc nào đã dẫn theo đám người Lương Hạo trở về.

Trong tay mấy hán tử đều cầm theo con mồi, từ bộ dạng mệt mỏi bụi bặm của bọn họ có thể kết luận, Lương Hạo bọn họ đã săn thú trên núi cả ngày.

Mà còn thu hoạch được rất nhiều.

Sáu con gà rừng, một con dê rừng, mỗi người còn ôm một con thỏ rừng còn sống trong lòng.

Chu tộc trưởng đi ra kiểm tra tình hình với Mặc Cửu Diệp, liền thấy trước mắt có nhiều con mồi như vậy.

Lão nhân gia hơi không dám tin mà ra sức xoa xoa mắt.

Hắn ta đã sống ở đây cả đời, đương nhiên biết trên núi có con mồi.

Thợ săn trong thôn này thường lập kế hoạch tụ tập lên núi cùng nhau, một lần đi là mấy ngày.

Mặc dù vậy, có vẻ thành phẩm săn về cũng không nhiều bằng người ta lấy được trong một ngày.

Chu tộc trưởng hâm mộ, hắn ta rất hâm mộ Mặc gia.

Có bản lĩnh tốt như vậy, dù có làm nông dân cả đời như bọn họ, thì sau này Mặc gia cũng chắc chắn sẽ không lo lắng về vấn đề ăn uống.

Lúc này, sự chú ý của mọi người đều đặt lên những con mồi này, nhất là mấy người ôm thỏ rừng trong lòng, càng làm người ta không dời mắt được.

Mặc Hàm Nguyệt vốn không có cách nào chống lại sự đáng yêu của loài vật này, bây giờ, tiểu cô nương đã cười cong cả mắt.

"Lương Hạo ca, các huynh lợi hại thật, vậy mà bắt được nhiều con thỏ nhỏ như vậy."

Lương Hạo cười thô lỗ: "Tiểu thư thích nên chúng ta nghĩ cách bắt về nhiều chút." Mặc Hàm Nguyệt chỉ vào một gian nhà trống phía tây, đã bị Mặc Hàm Nguyệt biến thành nơi chăn nuôi Cơm Nắm và con thỏ trắng nhỏ vừa nãy.

"Các vị đại ca đặt thỏ rừng vào đó trước đi."

Cửa phòng mở ra, Cơm Nắm liền đi về phía mấy người với bộ dạng hung dữ.

Bộ dạng đó giống như một thần giữ cửa vậy, chỉ cần các ngươi dám đến gần, ta liền dám cắn các ngươi.

Bọn người Lương Hạo biết cái cục đen trắng này là bảo bối của cửu phu nhân, đương nhiên phải nuông chiều.

Lương Hạo dẫn đầu bày ra một tư thế đầu hàng: "Tiểu tổ tông ngươi đừng cắn ta, chúng ta bảo đảm không đi vào."

Mặc Hàm Nguyệt buồn cười chạy tới, ôm Cơm Nắm vào phòng.

"Cơm Nắm, bọn họ đều là người trong nhà, đừng dữ như vậy có được không?"

Đối mặt với Mặc Hàm Nguyệt, Cơm Nắm cũng chỉ có thể cố gắng không ghét bỏ, chứ không có thái độ tốt như đối xử với Hách Tri Nhiễm.

Chỉ thấy nó chổng m.ô.n.g lên rồi tuột xuống khỏi người Mặc Hàm Nguyệt, đi nghênh ngang ra ngoài.

Vậy cũng là thầm chấp nhận lời nói của Mặc Hàm Nguyệt.

Mấy người vừa mang tâm trạng buồn cười vừa đặt mấy con thỏ vào trong phòng, rồi đóng cửa rời đi.

Mặc Cửu Diệp thấy bát ca trở về, gọi hắn ta vào phòng trò chuyện với Chu tộc trưởng, còn hắn thì đi mời Triệu tộc trưởng đến.

Mới vừa ra tới cổng, tộc nhân Chu gia đã lần nữa mang đến một cái bàn tròn lớn và mấy cái ghế, cộng thêm hai cái lò than.

Mọi việc sẵn sàng, đã đến thời gian Hách Tri Nhiễm ra sân.

Nàng chỉ dẫn cho mọi người trong nhà đang mang vẻ mặt hoang mang, hai lò than chia ra đặt giữa mỗi bàn một cái, sau đó lại xuống phòng bếp lấy hai cái chậu đồng lớn mua trên đường đi đày.

Rót đầy nước vào trong chậu đồng rồi thêm vào nước lẩu dầu ớt cô đặc nàng mua trên Taobao.

Lúc này, Mặc Cửu Diệp ra ngoài mời người cũng đã trở về.

Đi theo hắn ngoài tộc trưởng Triệu gia còn có Tạ Thiên Hải và Phương Truyền Châu.

Ngũ tẩu cũng dìu ngũ ca đến.

Mọi người thấy chậu đồng và lò than đốt đỏ rực trên bàn thì đều có phần không biết làm sao.

Nhất là mấy người từ bên ngoài đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.