Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 472



"Tình trạng đất đai không thành vấn đề. Có đất để canh tác là được rồi, chúng ta có thể từ từ phát triển."

Cùng lúc đó, Tạ Thiên Hải và Phương Truyên Châu cũng nhìn chằm chằm vào hai vị tộc trưởng.

Họ cũng có cùng quan điểm với Mặc Cửu Diệp, nếu đã sống ở nông thôn thì họ phải làm những việc người nông thôn nên làm.

Triệu tộc trưởng và Chu tộc trưởng nhìn nhau một cái, Triệu tộc trưởng nói:

"Đất canh tác của hai nhà chúng ta không nhiều, chỉ có mảnh đất gần chân núi là đất trống đã bị bỏ hoang nhiều năm, ít nhất phải ba đến năm năm bón phân mới có thể khiến mảnh đất màu mỡ hơn được."

Với loại đất này, dân bản địa của thôn Tây Lĩnh đều biết rằng dù có trồng trọt thì thu hoạch cũng không được nhiều, nếu làm không tốt thì sẽ uổng phí công sức khổ cực bỏ ra.

Triệu tộc trưởng đột nhiên nghĩ tới Thôi gia.

"Lão Cửu à, nhà họ Thôi có rất nhiều đất, nhiều đến mức người trong tộc của họ không trồng hết được.

Trước đây, bọn họ ỷ vào gia thế Thôi Văn, cưỡng ép người trong hai nhà chúng ta đến làm không công cho bọn họ.

Bây giờ thì tốt rồi, Huyện lệnh đại nhân mới tới là người anh minh, đã trừng phạt nhà họ Thôi, chắc hẳn sau này chúng ta không cần phải đến làm không công cho bọn họ nữa, đất đai của bọn họ chắc chắn sẽ bị bỏ hoang rất nhiều.

Đến lúc đó, người nhà họ Thôi nhất định sẽ nghĩ đến việc bán đất canh tác, các ngươi có thể mua được mảnh đất màu mỡ từ nhà họ Thôi."

Đây quả thực là một ý kiến hay, nhưng cái mà Mặc Cửu Diệp và Hách Chi Nhiễm muốn là sở hữu càng nhiều đất đai càng tốt, bất kể chất lượng đất như thế nào, có thể nối lại thành một dải đất là tốt nhất.

Dù là đất ruộng hay đất bị bỏ hoang nhiều năm, họ đều muốn có tất cả.

"Hai vị tộc trưởng, bất kể là loại đất nào chúng ta cũng đều muốn mua."

Thật ra thì hai vị tộc trưởng chẳng có mục đích tâm cơ gì khi thuyết phục Mặc Cửu Diệp mua đất canh tác của nhà họ Thôi. Bọn họ suy nghĩ đến tương lai còn ở cái thôn này nên không muốn làm cái loại chuyện bị mọi người lên án.

Điều mà hai người họ không ngờ tới là dù bọn họ có nói đến đâu thì thái độ bọn ta vẫn kiên quyết như cũ.

Nếu thế thì đừng trách bọn họ không nhắc nhở trước, tiền đến tay rồi không ai nhả ra lại đâu.

Chu tộc trưởng nói: "Nhà họ Chu chúng ta có gần hai mươi mẫu đất canh tác bị bỏ hoang dưới chân núi. Gia tộc chúng ta mua đất hoang về khai hoang, đã đăng ký với quan phủ rồi.

Giấy tờ đất đai bây giờ đều ở trong tay bọn ta, nếu ngươi muốn mua thì chúng ta sẽ bán cho ngươi với giá một lượng bạc một mẫu."

Dù sao thì những mảnh đất đó cũng đang để trống nên bọn họ có thể bán với giá thấp.

Triệu tộc trưởng thấy vậy cũng nói: "Nhà họ Triệu bọn ta bên kia cũng có hai mươi sáu mẫu đất bỏ hoang, bọn ta cũng bán một lượng bạc một mẫu giống như nhà họ Chu ˆ

Mặc Cửu Diệp nhìn Tạ Thiên Hải và Phương Truyền Châu trước.

Dù sao thì bọn họ cũng vì gia đình của mình mới đến thôn Tây Lĩnh, nếu có đất bán, đương nhiên không thể bỏ mặc người ta được.

Tạ Thiên Hải và Phương Truyền Châu nghe nói mảnh đất này đã bị bỏ hoang nhiều năm, năng suất thấp nên cả hai đều không mấy hứng thú.

Vốn dĩ họ không thành thạo phương diện canh tác, nếu trồng trọt trên đất như thế thì chắc chắn sẽ không thu được kết quả. Vậy nên, hai người đồng thời lắc đầu với Mặc Cửu Diệp, nói rằng họ không muốn mua mảnh đất như vậy. Nếu có thể thì họ muốn mua mấy mảnh đất màu mỡ của nhà họ Thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.