Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 474



"Lão... Lão Cửu, ngươi phải biết, mặc dù những viện tử đó khá cũ nát, nhưng vẫn đắt hơn tiền mua đất rất nhiều. Ngươi có chắc là muốn mua hết không?

Còn nữa, sở dĩ bọn ta dời khỏi nơi đó là vì nơi đó dễ bị mấy bọn người man rợ quấy rầy, không tránh được đâu.

Ngươi cũng nhìn xem những ngôi nhà trong thôn bọn ta, dù có đổ nát đến đâu thì tường nhà cũng cỡ một người.

Cách xa chân núi ra, nếu bọn người man rợ tới, chúng ta sẽ sớm phát hiện để kịp thời đề phòng.

Nếu ngươi xây nhà dưới chân núi thì dù tường nhà có cao đến đâu, một khi bọn người man rợ ấy tràn tới, ngươi thậm chí sẽ không có thời gian chuẩn bị phòng thủ đâu."

Mặc dù Chu tộc trưởng rất muốn biến những ngôi nhà cũ nát kia của gia tộc thành tiền nhưng hắn ta cũng cảm thấy cần phải nhắc nhở bọn họ một phen.

Thu bạc là chuyện nhỏ, nếu nhà họ Mặc ở đó không an toàn thì dù có lấy tiền cũng sẽ cảm thấy cắn rứt lương tâm.

Mặc Cửu Diệp biết hai tộc trưởng đều là người có tấm lòng nhân hậu, vô cùng cảm kích sự nhắc nhở chân thành của bọn họ.

Tuy nhiên, hắn hoàn toàn không quan tâm đến sự quấy rối của mấy kẻ man rợ.

Chỉ cần trong nhà còn có một người đàn ông thì mấy kẻ man rợ đó sẽ trở về tay không.

Hắn mỉm cười nói: "Những thứ này ta sẽ tự tính toán. Nếu có thể, ta muốn mua hết bãi đất dưới chân núi”.

Bây giờ, không chỉ hai vị tộc trưởng không bình tĩnh mà ngay cả Mặc Sơ Hàn cũng có chút lo lắng.

Hôm nay trước khi lên núi, hắn ta đã đặc biệt kiểm tra dưới chân núi. Nơi đó có ít nhất hai mươi viện tử bỏ hoang với nhiều kích cỡ lớn nhỏ khác nhau.

Cửu đệ điên rồi sao, đây là định cho mỗi người một cái nhà à?

"Cửu đệ?"

Mặc Cửu Diệp biết Bát ca có nghi ngờ, nhưng lúc này, thật khó để giải thích thêm trước mặt nhiều người ngoài như vậy.

"Bát ca, lát nữa ta sẽ nói với huynh."

Nhìn thấy Cửu đệ của mình đã nói như vậy, Mặc Sơ Hàn chỉ có thể kìm chế cho dù trong lòng còn rất nhiều nghi ngờ.

Thấy Bát nhi tử có ý phản đối, Mặc lão phu nhân nhanh chóng lên tiếng giúp đỡ Mặc Cửu Diệp.

"Sơ Hàn, con nghe Cửu đệ của con đi, hiện tại nhà họ Mặc chúng ta do Hách thị lo liệu việc nhà."

Mặc Sơ Hàn biết Cửu đệ muội là người quản lý gia đình.

Cửu đệ làm như thế chắc cũng là ý của Cửu đệ muội.

Nhưng chỉ là hắn ta không nghĩ ra được, tính cả đám người Lương Hạo và cả gia đình nhà họ thì cũng chưa đến hai mươi người, hắn mua nhiều viện tử như vậy làm gì?

Nếu mẹ già đã nói thay Cửu đệ có nghĩa là mẹ cũng ủng hộ Cửu đệ và Cửu đệ muội.

Thế nên, Mặc Sơ Hàn quyết định im lặng chờ xem.

Ngũ ca biết mình đã bị mất trí nhớ nên quyết định không tham gia vào những vấn đề trong nhà cho đến khi nhớ lại.

Hai tộc trưởng cuối cùng đã phát hiện ra rằng ngoại trừ Mặc lão thì người có tiếng nói là hai vợ chồng Mặc Lão Cửu.

Nếu ba người làm chủ đều có ý nghĩ như thế thì bọn họ có khuyên thêm nữa sẽ giống như đạo đức giả.

"Lão Cửu à, nhà họ Triệu bọn ta dưới chân núi có bảy viện tử, diện tích khác nhau, chúng ta tới đó xem giá cả trước khi quyết định được không?"

Chu tộc trưởng còn nói tiếp: "Nhà họ Chu bọn ta có chín viện tử, giá cả cũng giống thế, tới đó xem xong rồi thương lượng.

Năm mẫu dư còn lại đều thuộc về nhà họ Thôi, muốn mua thì phải tìm nhà họ Thôi thương lượng."

Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Được rồi, chuyện viện tử không cần gấp, đợi sau khi vụ án nhà họ Thôi giải quyết xong chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.