Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 480



Ngay cả khi có người đi vào, mấy con thỏ rừng đó cũng không dám cử động.

Cảnh tượng này khiến mọi người đều bị chấn động.

Mặc Hàm Nguyệt che miệng cười.

"Cửu tẩu à, hình như Cơm Nắm đang giảng dạy quy tắc cho đám thỏ rừng này phải không?"

"Ồ... có vẻ đúng vậy."

Trong suy nghĩ của Hách Tri Nhiễm, gấu trúc là loài động vật ngốc nghếch và đáng yêu nên sẽ không có khả năng thực hiện những điều này.

Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt buộc nàng phải tin vào điều đó.

"Cơm Nắm, ngươi đang sắp xếp đội hình cho chúng à?"

"Bel" Cơm Nắm phát ra một tiếng gầm mạnh mẽ, đáp lại rất thẳng thắng.

Hành động một lần nữa khiến mọi người phải thốt lên kinh ngạc.

Cơm Nắm sốt ruột liếc nhìn những người đó một chút, sau đó quay người dùng bàn chân thịt với những cái móng vuốt của mình vỗ vỗ lũ thỏ rừng, rồi mới lắc lắc cái m.ô.n.g tròn đi tới ôm đùi chủ nhân.

Đồng thời, nó còn phát ra một tiếng "ô ô ô, ai tinh mắt sẽ ngay lập tức nhận ra là nó đang làm nũng.

Các nữ gia nhân hết người này đến người khác nhìn vào Hách Tri Nhiễm, hy vọng Cơm Nắm cũng sẽ đến làm nũng với bọn họ.

Đáng tiếc, Cơm Nắm chỉ thân thiết với một mình Cửu đệ muội, không hề để ý tới sự nhiệt tình của bọn họ.

Mặc Sơ Hàn lợi dụng cơ hồi này, đi vào phòng, kêu gọi các vị tẩu tẩu này giúp đỡ để đưa những con thỏ rừng kia ra hậu viện.

Chờ các tẩu tẩu trở về từ hậu viện, Hách Tri Nhiễm nghĩ đã đến lúc khoai lang và khoai tây nướng trên bếp cũng nên chín rồi. Nàng liền gọi các nữ gia nhân trong nhà đến để cùng thưởng thức.

Đêm nay, Mặc lão phu nhân đã ăn rất no rồi, nhưng không hiểu tại sao, khi nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ của các tức phụ mình, bà cũng muốn tham gia.

Nghĩ sao làm vậy.

Hách Tri Nhiễm đặt Cơm Nắm đang quấn trên người mình sang một bên, sau đó cầm móc sắt lôi mấy củ khoai lang và khoai tây ra khỏi bếp.

Lúc này, bề ngoài của khoai lang và khoai tây trong như không thể nào ăn được.

Không chỉ đen xì mà còn bám đầy tro bụi, trông rất mất thẩm mỹ và không có gì là hấp dẫn.

Mãi cho đến khi Hách Tri Nhiễm bẻ đôi củ khoai lang ra làm hai nửa, mọi người mới nhìn phần ruột màu cam nóng hổi và đang bốc khói nghi ngút. Điều này khiến cho mọi người đều không kiềm được mà nuốt nước miếng, mặc dù bọn họ hoàn toàn không đói.

Hách Tri Nhiễm biết mọi người đều không biết cách ăn khoai lang và khoai tây nướng, cho nên nàng bắt đầu từ từ bóc từng lớp vỏ đen cháy ra trước mặt họ.

Nàng đưa củ khoai lang đã được lột vỏ xong đến trước mặt Mặc lão phu nhân và nói: "Nương, người ăn thử món khoai nướng này đi, ngon lắm đấy."

Mặc lão phu nhân cũng không khách sáo, cầm lấy củ khoai lang, thổi thổi rồi cắn một miếng.

"Ừm, vừa ngọt vừa dẻo, còn ngon hơn lúc nấu lẩu.

Những người khác nhìn thấy bà bà, người thường ngày vẫn luôn có thái độ dè dặt cũng khen ngợi như vậy. Bọn họ đều tin rằng món ăn này chắc chắn rất ngon, liền lần lượt bước đến gần, học theo cách của Hách Tri Nhiễm, bắt đầu thưởng thức món ăn.

Trong chốc lát, bên trong nhà bếp không ngừng vang lên lời khen ngợi.

Khoai tây nướng cũng tương tự như vậy, có hương vị đặc biệt.

Dù nói chỉ là ăn thử, nhưng mọi người đều ăn rất nhiều, hiện tại các nữ gia nhân đều đã no đến chịu không nổi nữa...

Mặc lão phu nhân nhìn thấy vẻ mặt không mấy tiền đồ của họ, nhẹ giọng mắng: "Thật là, mấy người các ngươi đều có xuất thân từ gia đình quyền quý, nhưng sao lại thiếu tiền đồ như vậy chứ. Cũng đã muộn rồi, các ngươi hãy tự biết giữ thể diện mà trở về phòng đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.