Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 493



Chuyện hôm nay, nếu nàng không muốn, thì cũng đã không phối hợp với hắn được như vậy.

Vốn cho rằng sự tình sẽ tiến hành suôn sẻ, nhưng lại bị Cơm Nắm phá hoại.

Nghĩ đến đây, Hách Tri Nhiễm cảm thấy có chút buồn cười.

Lại nhìn đến khuôn mặt tuấn tú, chưa thỏa mãn dục vọng của Mặc Cửu Diệp, nàng liền thả Cơm Nắm xuống và bước tới trước mặt hắn.

Hách Tri Nhiễm chủ động vòng tay qua eo Mặc Cửu Diệp, đầu áp sát vào n.g.ự.c hắn.

"Ta là thê tử của chàng, cho nên chàng cũng không cần phải kiềm chế cảm xúc."

Sự tiếp xúc gần gũi giữa hai cơ thể đã khơi dậy mạnh mẽ dục vọng vừa mới được dập tắt trong người Mặc Cửu Diệp.

Lúc này, hắn đã không chế kiểm soát được thân thể và tinh thần của mình nữa, nếu chịu đựng thêm nữa có thể hắn sẽ phát điên mất.

Hắn muốn ngay lập tức chiếm lấy nàng, để cả hai hòa thành một...

Mặc Cửu Diệp không còn quan tâm đến đêm tân hôn hoàn hảo nữa, hắn cúi người xuống hôn lên môi nàng một lần nữa.

Để tránh bị Cơm Nắm phá hoại, nụ hôn lần này của hắn còn bá đạo hơn so với trước. Cảm thấy kiều thê trong n.g.ự.c mình đã bắt đầu mềm nhũn, hắn liền nhanh chóng bế nàng vào phòng ngủ, đồng thời đem tên tiểu gia hỏa phiền toái kia chặn ở ngoài cửa.

Hách Tri Nhiễm lần đầu làm chuyện đó nên sẽ không thể tránh khỏi việc cơ thể nàng sẽ không được thoải mái, Mặc Cửu Diệp lo lắng nàng sẽ không chịu nổi nên cố gắng kiềm chế bản thân.

Tuy nhiên, đối mặt với một nam nhân sức trẻ tràn trề và đầy năng lượng, thì dù có cố gắng kiềm chế đến đâu, Hách Tri Nhiễm vẫn cảm thấy cơ thể mình cũng không thể chịu đựng được.

Đêm đó, Mặc Cửu Diệp ôm Hách Tri Nhiễm ra vào phòng tắm không dưới bảy lần.

Khi lần nữa nằm trở lại trên giường, Hách Tri Nhiễm, dùng chút sức lực còn sót lại của mình, cắn nhẹ vào bả vai Mặc Cửu Diệp.

"Mặc Cửu Diệp, chàng thật sự là một tên vô lại, không biết chừng mực và đầy dục vọng.

Không thèm để ý đến cú cắn, Mặc Cửu Diệp ôn nhu ôm nàng vào lòng.

"Xin lỗi Nhiễm Nhiễm, đều là do ta không tốt, sau này ta sẽ chú ý hơn."

Nói xong, Mặc Cửu Diệp nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng: "Ngủ đi, ngày mai, nàng không cần phải dậy sớm thế đâu, ta sẽ lo các vấn đề bên ngoài."

Hách Tri Nhiễm cảm thấy buồn ngủ, chỉ ậm ừ một chút, sau đó lại không biết gì nữa.

Đồng hồ sinh học của Mặc Cửu Diệp là chính xác nhất, khi bầu trời bên ngoài vẫn còn chưa sáng, hắn đã thức dậy.

Hắn cùng học được cách nhìn vào chiếc đồng hồ lớn treo trên tường, lúc này đã là năm giờ sáng.

Mặc Cửu Diệp lặng lẽ đứng dậy thay y phục, nếu không phải bắt buộc phải rời khỏi không gian, hắn cũng sẽ không nguyện ý đánh thức tiểu thê tử đang ngủ say của mình.

"Nhiễm Nhiễm à, nàng đưa ta ra ngoài trước đi, sau đó lại ngủ thêm một lát."

Nghe thấy giọng nói của Mặc Cửu Diệp, Hách Tri Nhiễm liếc nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường.

Ý chí mà nàng đã rèn luyện trong quân đội ở kiếp trước, lần này đã không còn tác dụng gì nữa rồi.

Tuy nhiên, để không khơi dậy sự nghi ngờ của người khác, Hách Tri Nhiễm vẫn cố gắng tập trung tinh thần trong vài giây. Hơi xoay chuyển ý nghĩ của mình một chút, Kiểm tra lại quần áo của mình, Mặc Cửu Diệp và Cơm Nắm đang ở cùng một chỗ. Sau đó liền dịch chuyển khỏi không gian và xuất hiện lại trong gian phòng ở thôn Tây Lĩnh. Hách Tri Nhiễm lại nằm ngửa trên giường sưởi để nghỉ ngơi, trong khi Mặc Cửu Diệp lại lặng lẽ rời khỏi phòng.

Cơm Nắm đã lo lắng cho chủ nhân của mình cả đêm hôm qua. Hiện tại tên vô lại dám ức h.i.ế.p chủ nhân mình cuối cùng đã rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.