Trong thành xảy ra chuyện lớn như vậy, bách tính ở những thôn chung quanh này đã bỏ chạy từ sớm rồi, sợ chậm một bước cổng thành bị phong tỏa sẽ bị nhốt ở nơi này.
Lúc hai người đang nhìn đám quan sai đi hết từ nhà này tới nhà kia liền đoán được mục đích của bọn họ, đơn giản là quan phủ đã biết được tin tức có người mắc bệnh đậu mùa, thế nên tìm người khắp nơi.
"Các ngươi đang tìm kiếm người bị bệnh đậu mùa kia sao?"
"Quả thực là như thế." Mã Tuấn Sơn vội vàng làm xong việc để trở về nghỉ ngơi, đáp lại một tiếng, dự định tiến vào Đường gia tra xét.
Mặc Cửu Diệp cản hắn ta lại.
"Không cần đi vào đâu, người các ngươi muốn tìm đang ở ngay trong viện tử này."
Mã Tuấn Sơn giật mình ngây ngốc trong chốc lát, lập tức có chút khó hiểu liền hỏi: "Cửu... cửu gia, đó là bệnh đậu mùa đấy..." Sao người lại có thể to gan đến thế mà dám ở lại chỗ này?
Hách Tri Nhiễm giải thích nói: "Bệnh mà tiểu cô nương kia mắc phải căn bản không phải là bệnh đậu mùa, là đại phu ở y quán đã xem nhầm rồi."
Mã Tuấn Sơn nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, há hốc mồm miệng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Thật lâu sau đó, hắn ta mới cất tiếng hỏi: "Lời này của cửu phu nhân là thật sao?"
"Bây giờ ta lập tức quay về bẩm báo tin tốt này cho đại nhân."
Vừa dứt lời, Mã Tuấn Sơn đã lôi kéo đám đồng bọn còn đang đứng sững sờ ngây ngốc ở đó chạy nhanh như chớp. Nhìn thấy Mã Tuấn Sơn, nghĩ hẳn là Mặc Sơ Hàn cũng đang vì chuyện này mà phải bôn ba.
Mặc Cửu Diệp thương lượng với Hách Tri Nhiễm một phen, bọn họ tới nha môn xem thử, thuận tiện cùng bát ca về nhà.
Hai người nhanh chóng lên xe la đi về phía nha môn.
Trên đường tới đấy, dường như không nhìn thấy bóng dáng một người nào, nhà nào nhà nấy đều đóng cửa kín mít, như thể ngày tận thế sắp giáng xuống rồi vậy.
Tốc độ của xe la nhanh hơn so với đi bộ, lúc Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp tới nha môn, Mã Tuấn Sơn còn chưa tới.
Mạnh Hoài Ninh lúc này có chút sứt đầu mẻ trán, không phải hắn ta không có tài năng xử lý, mà là gặp phải loại bệnh như ôn dịch này, thật sự không nghĩ ra được phương án giải quyết hoàn mĩ.
Vì để ngăn ngừa bệnh đậu mùa lan tràn, hắn ta cũng chỉ có thể hạ lệnh phong tỏa thành, để tránh bệnh đậu mùa phát tán tới nhiều nơi hơn nữa.
Chẳng những như vậy, thời điểm đầu tiên lúc nhận được tin tức, hắn ta đã sai người đi tới nha môn của tri phủ, xảy ra chuyện lớn như vậy, bắt buộc phải đăng cáo.
Toàn bộ quan sai bị phái ra ngoài làm việc, trong nha môn chỉ còn một mình Mạnh Hoài Ninh.
Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm đi tới đây cũng không cần thông báo, cứ thế đi thẳng vào trong.
Mạnh Hoài Ninh nhìn thấy bọn họ, vội vàng tiến lên nghênh đón.
"Mặc cửu ca, cửu tẩu, sao các ngươi vẫn còn ở trong thành?"
Lúc hắn ta nhận được tin tức liền lập tức phong thành, đó đã là chuyện của buổi sáng rồi.
Bên trong Doãn thành hiện giờ không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào, hay nói cách khác, hai người đã sớm vào thành rồi, mà lúc này vẫn còn chưa rời đi.
Hai người đều hiểu được tâm trạng lo lắng của Mạnh Hoài Ninh ngay lúc này, Hách Tri Nhiễm vội vàng giải thích: "Mạnh huynh đệ, trong thành có người nhiễm bệnh đậu mùa chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi."
"Lời nói vô căn cứ? Lời này của cửu tẩu là có ý gì?" Tin tức mà Mạnh Hoài Ninh nhận được là do người của y quán đưa tới, không có khả năng bị làm giả, nhưng Mặc đại tẩu vì sao lại nói như vây?