Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 519



Nam Thụy nói: "Ta hy vọng Mặc Sơ Hàn có thể cùng ta trở lại kinh thành, tiếp tục làm bộ như thể đang bị cổ trùng thao túng, nếu không, người nọ phát hiện ra điểm không thích hợp, ta lo lắng tính mạng của mẫu phi ta khó giữ được."

"Điều này không thể được." Mặc Cửu Diệp cự tuyệt vô cùng dứt khoát.

Nam Thụy có chút nóng lòng: "Chẳng lẽ các ngươi không muốn giải cổ cho Mặc Sơ Hàn sao?"

Mặc Cửu Diệp cười lạnh một tiếng: "Ngươi thấy dáng vẻ của bát ca ta giống như người đang bị trúng cổ sao?"

Không giống, quả thực là không giống, điểm này Nam Thụy đã sớm nhìn ra.

Chẳng lẽ, cổ của Mặc Sơ Hàn đã được giải rồi sao?

Ở trong nhận thức của hắn ta, biện pháp duy nhất để giải cổ chính là tìm được người nuôi dưỡng cổ mẫu, người nuôi dưỡng g.i.ế.c c.h.ế.t cổ mẫu, cổ tử trên người của đối phương cũng theo đó mà tử vong.

Nhưng cổ tử rõ ràng đang được nuôi dưỡng rất tốt ở trong tay hắn ta, cổ của Mặc Sơ Hàn sao có thể giải trừ được?

"Các ngươi quen với người biết cách giải cổ sao?"

Mặc Cửu Diệp cũng không có trả lời, mà là hỏi ngược lại: "Người thần bí mà ngươi nói kia rốt cuộc là ai?"

Nam Thụy lắc lắc đầu: "Ta chưa từng nhìn thấy dung mạo thật của người đó, chỉ biết là hắn có một mái đầu bạc, mỗi lần xuất hiện ở trước mặt ta đều là khuôn mặt nữ tử không giống nhau."

Đầu bạc?

Khuôn mặt nữ tử? Điều này hoàn toàn ăn khớp với dáng vẻ của sư phụ Vân Ly mà nàng ta đã từng nói trước đây.

Trước mắt Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp đều có thể xác định, người khống chế sau lưng Nam Thụy chính là sư phụ tóc trắng mặt trẻ con trong miệng của Vân Ly.

"Ngươi có biết người này đang ở chốn nào hay không?" Mặc Cửu Diệp gấp rút hỏi.

Người thần bí này không biết đã hại biết bao nhiêu người của Mặc gia hắn, hiện giờ cuối cùng hắn cũng đã có được một chút tin tức, Mặc Cửu Diệp không nghĩ cứ như vậy mà buông tha.

Nam Thụy bất đắc dĩ phất phất tay: "Ta chỉ gặp người nọ tổng cộng ba lần, mỗi lần đến đi hắn ta đều không để lại một chút tung tích nào, ta thật sự không biết hắn ta ở đâu, hơn nữa đều là hắn ta chủ động phái người liên hệ với ta, ta muốn tìm hắn ta cũng chỉ có thể đợi người của hắn ta đến rồi truyền đạt lại."

Giờ phút này Mặc Cửu Diệp đã không còn chút nghi ngờ nào đối với Nam Thụy, nếu như hắn ta thật sự muốn bịa chuyện, cũng không nhất thiết phải tự mình chạy tới Tây Bắc.

Nhưng bất luận như thế nào, bát ca chắc chắn không thể đi theo hắn ta trở lại kinh thành.

Nếu như từ chỗ này của Nam Thụy không hỏi thăm được tin tức của người thần bí kia, Mặc Cửu Diệp cũng chỉ có thể tìm một phương pháp khác, hơn nữa, đợi tới lúc đón tết, xem thử xem tam ca có thể mang tin tức tốt trở về hay không.

Tung tích của người thần bí Nam Thụy không biết, thế nhưng Mặc Cửu Diệp tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội thu thập những tin tức khác của lần này.

"Ngươi có biết, ngoại trừ bát ca của ta, nam nhi của Mặc gia ta còn có người nào đang bị người kia khống chế hay không?"

Nam Thụy lắc đầu: "Quả thực là ta không biết, có điều trong lúc vô tình ta từng nghe người nọ nói, nếu như nam nhi của Mặc gia có thể trở thành con rối của hắn ta, đều là vì một ngày hắn ta có thể báo thù rửa hận cho người mà hắn ta yêu."

Nam Thụy lại thuật lại sự tình một lần, về phần Mặc Cửu Diệp nhìn nhận việc này như thế nào, cũng không có quan hệ gì với hắn ta nữa. Điều hắn ta quan tâm nhất lúc này chính là việc Mặc Sơ Hàn đã giải được cổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.