Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 521



Mạnh Hoài Ninh cũng không cưỡng chế giữ người lại: "Nếu đã như vậy, huynh đệ tiễn các ngươi ra ngoài."

Ba người ngồi trên xe la, Mặc Cửu Diệp cùng Mặc Sơ Hàn vô cùng cảnh giác quét mắt đánh giá chung quanh một vòng, sau khi thấy mọi thứ xung quanh không có vấn đề gì mới lên xe la trực tiếp đi về phía thôn Tây Lĩnh.

Nam Thụy đến đây, mặc dù trong lòng bọn họ hơn phân nửa đã tin tưởng lời hắn ta nói, nhưng mọi việc đều có chẳng may.

Đối với điều này, bọn họ cảm thấy vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Trở lại thôn Tây Lĩnh, người nhà quả nhiên đang vô cùng lo lắng, Mặc lão phu nhân được năm nhi tử vây quanh, lo lắng đứng ở đầu thôn nhìn về phía xa xa.

Nếu như bọn họ còn không trở về, lão nhân gia còn tính để cho Mặc Trọng Viễn tới Doãn thành tìm người.

Mặc Trọng Viễn là người luyện võ, thính lực đương nhiên tốt hơn người bình thường rất nhiều.

Lúc xe la vẫn còn cách cổng thôn một đoạn, hắn ta đã nghe thấy động tĩnh, liền dìu Mặc lão phu nhân đi qua đấy nghênh đón.

Tốc độ của xe la rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trong tầm mắt của Mặc lão phu nhân.

Mặc Cửu Diệp không quản nổi việc giải thích quá nhiều, trước tiếp dẫn mẫu thân vào trong khoang xe ngồi cùng Hách Tri Nhiễm, ngũ ca cùng bát ca lại cùng nhau đi bộ về nhà.

Ở trong khoang xe, Hách Tri Nhiễm đã kể chuyện hôm nay gặp được Đường Minh Duệ, còn có chuyện bệnh đậu mùa làm ra một trận ô long ở trong thành cho bà bà nghe, dù sao bọn họ trở về muộn như vậy, chắc chắn phải có nguyên nhân.

Về phần chuyện Nam Thụy tới Doãn thành, Hách Tri Nhiễm không tính nói cho Mặc lão phu nhân biết, tránh để cho lão nhân gia thêm phiền não.

Về tới nhà, mấy đồ nội thất được mua trong thành kia đã sớm được đưa tới, mọi người đã sắp xếp thỏa đáng mọi thứ rồi, mấy tẩu tẩu cũng đã làm xong đồ ăn, người một nhà đều đang chờ bọn họ về ăn cơm.

Cơm Nắm vốn đang chơi đùa với mấy con thỏ nhỏ ở trong phòng cùng Mặc Hàm Nguyệt, cảm nhận được hơi thở của chủ nhân, liền vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài.

Kết quả giây phút nhìn thấy Hách Tri Nhiễm, tiểu gia hỏa kia lại không nhào vào lòng ôm ấp giống như trước kia, mà là đi tới bên cạnh nàng, không được tự nhiên không dám nhìn nàng.

Hách Tri Nhiễm nhịn không được bật cười, một tay bế tiểu gia hỏa kia lên.

"Cơm Nắm, ngươi đang giận dỗi ta sao?"

Cơm Nắm lại ngoảnh đầu một lần nữa, kiên quyết không nhìn chủ nhân.

Hách Tri Nhiễm trực tiếp bị tiểu gia hỏa này chọc cho bật cười.

"Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa, lát nữa cho ngươi đồ ăn ngon có được không nào?”

Có đồ ăn ngon?

Cơm Nắm cuối cùng cũng không thể chống cự được sự hấp dẫn của mĩ thực, thân hình nhỏ nhắn chậm rãi xoay qua, ra sức cọ cọ vào lòng của chủ nhân.

Hách Tri Nhiễm dỗ dành nhóc dễ thương giận dỗi xong, ăn xong cơm tối mới dẫn Mặc Cửu Diệp cùng tiểu gia hỏa kia tiến vào không gian.

Nàng trực tiếp lấy cà rốt, táo và bí đỏ từ trong kho hàng ra cho Cơm Nắm ăn, sau đó dùng một ý niệm tiễn tiểu gia hỏa này vào rừng trúc của nó.

Thấy tức phụ rảnh rỗi rồi, Mặc Cửu Diệp mới dò hỏi: "Nàng có suy nghĩ như thế nào về việc giải cổ cho mẫu phi của Nam Thụy?"

Sở dĩ hắn không đáp ứng với Nam Thụy ngay lập tức là vì muốn trưng cầu ý kiến của tức phụ nhà mình một chút. Nếu như tức phụ không đồng ý, bất luận có lợi với Mặc gia như thế nào chăng nữa, hắn cũng sẽ không ép buộc. Hách Tri Nhiễm ít nhiều có thể đoán được một số suy nghĩ của Mặc Cửu Diệp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.