Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 537



Khiếm khuyết duy nhất chính là, trang sức con thỏ tai dài được bán trên thương thành Tao Bao có thêm cái móc cài ở trên đỉnh đầu, nàng cần một vật phẩm thích hợp khác để thay thế cho cái này.

Ngay tại lúc Hách Tri Nhiễm đang suy nghĩ xem nên dùng cái gì để thay thế, đại tẩu đã lên tiếng nói.

“Cửu đệ muội, ta thấy ở trong bản vẽ thiết kế của muội, trên trang sức này hẳn là có một cái dây thừng hoặc là thứ gì đại loại thế đúng không? Trước đây ta từng học làm nút thắt ở chỗ mẫu thân, ta có thể thử xem.”

Nói xong đại tẩu liền tìm một sợi chỉ màu đỏ, chia thành mười sợi một múi để tạo độ dày, sau đó liền bắt đầu tết trước mặt mọi người.

Chẳng mấy bao lâu, một mối tết kim cương màu đỏ đã được hoàn thành.

Hách Tri Nhiễm nhìn thấy sợi chỉ tết kim cương màu đỏ trong tay đại tẩu, ánh mắt nhất thời sáng lên.

"Đại tẩu, cái này được đấy, trang sức thỏ tai dài sau khi được chế tác xong sẽ gắn thêm phần mối tết kim cương này vào."

Nhận được sự tán dương của cửu đệ muội, đại tẩu cười nói: "Được, trang sức mà chúng ta chế tác cứ dùng mối tết kim cương này đi."

Cứ như vậy, một thành phẩm của vật trang sức đã được hoàn thành, tay nghề của các tẩu tẩu Hách Tri Nhiễm cũng không cần phải lo lắng, bởi vậy, việc chế tác đồ trang sức này nàng có thể thoải mái buông tay được rồi.

Hiện giờ trong nhà không thể tiếp tục cung cấp thịt thỏ đông, lần trước Đường Minh Duệ lại lấy đi một lượng lớn con rối để đem đi bán, nghĩ hẳn là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không qua lấy thêm nữa.

Chỉ là nhờ vào sự cố gắng của các tẩu tẩu, trong thời gian ba ngày trong nhà đã chế tác ra được một trăm chiếc trang sức hình con thỏ tai dài màu sắc khác nhau. Mắt thấy thời gian đã tới gần tháng chạp, cách lễ mừng năm mới chỉ còn thời gian một tháng, Hách Tri Nhiễm liền nghĩ trước kia lễ mừng năm mới là quãng thời gian mà người ta nguyện ý vung tiền nhất, bởi vậy liền chủ động đi tìm Đường Minh Duệ.

Thời gian của nàng cùng Mặc Tri Nhiễm vừa khéo, mấy ngày nay Đường Minh Duệ đi ra ngoài đẩy mạnh việc tiêu thụ con rối, tối hôm qua vừa mới trở về, nếu không phải vừa vặn thì chỉ sợ bọn họ chạy một chuyến này lại phí công.

Đường Minh Duệ nhìn thấy đồ trang sức hình con thỏ tai dài, một đại nam nhân như hắn ta cầm trong tay liền thấy yêu thích không buông.

Sự kinh hỉ lẫn vui mừng trên mặt hắn ta đều không giấu nổi nữa: "Cửu tẩu, đây là đồ trang sức sao?"

"Đúng vậy, Đường huynh đệ nhìn xem thứ này có thể buôn bán được không?" Hách Tri Nhiễm có chút rõ biết còn cố hỏi.

Đừng nói món đồ này rơi vào trong tay Đường Minh Duệ rồi, ngay đến cả một người không hiểu đường đi lối lại trong việc buôn bán như nàng cũng biết, loại trang sức như thế này một khi xuất hiện ở trên phố nhất định sẽ rất được hoan nghênh.

"Cái này là điều tất nhiên, cửu tẩu ngươi yên tâm, món đồ trang sức tốt như vậy, huynh đệ ta nhất định sẽ bán ra với giá thật tốt."

Hách Tri Nhiễm không yêu cầu gì nhiều, mặc dù trang sức này được chế tác từ lông thỏ thật, nhưng đối với nàng mà nói việc chế tác mấy món đồ này không tốn quá nhiều kinh phí, thắng ở chỗ màu sắc đặc biệt cùng với tay nghề tốt của các tẩu tẩu.

Hơn nữa những món trang sức này còn nhỏ hơn rất nhiều so với những con rối nhung kia, nếu có thể bán với giá vài lượng bạc một chiếc cũng đã cao lắm rồi.

Đường Minh Duệ lần này cũng không ước tính giá cả của món trang sức này trước, món đồ nhỏ tinh xảo như vậy, hắn ta dự tính bán giá cao thử xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.