Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 541



Hắn ta trơ mắt nhìn thuộc hạ c.h.ế.t thảm trong mưa tên loạn lạc, ngay sau đó chiến mã mà bản thân đang cưỡi cũng đột nhiên mất khống chế.......

Nghĩ tới đây, Mặc Trọng Viễn hai tay ôm đầu, không muốn tiếp tục hồi tưởng đoạn ký ức khiến người ta không chịu nổi kia nữa.

Nhưng mà hắn ta càng muốn trốn chạy, những hình ảnh kia lại càng xuất hiện, khiến cho hắn ta không thể nào không đối mặt.

“Nhiễm Nhiễm, rốt cuộc ngũ ca đang xảy ra chuyện gì?” Mặc Cửu Diệp lo lắng hỏi tức phụ nhà mình.

Đối diện với trạng thái của ngũ ca, Hách Tri Nhiễm cũng có chút mê mang.

Theo lý mà nói những thiết bị kiểm tra tân tiến ở trong không gian của nàng sẽ không xảy ra sai sót, tại sao lúc ngũ ca tỉnh lại lại có biểu hiện như vậy?

Hách Tri Nhiễm tiến lên tính bắt mạch cho ngũ ca, hai tay của ngũ ca lại gắt gao ôm lấy đầu cực kỳ không phối hợp.

Mặc Cửu Diệp dùng sức giữ lấy cánh tay của hắn ta, mạnh mẽ tách hai tay ra khỏi đầu.

Hách Tri Nhiễm nhân cơ hội đặt ngón tay lên mạch tượng.

"Mạch tượng của ngũ ca đều bình thường."

Chẳng những bình thường, hơn nữa còn vô cùng khỏe mạnh.

"Nhưng dáng vẻ của ngũ ca dường như vẫn còn đang đau đầu." Mặc Cửu Diệp khó hiểu nói.

Hách Tri Nhiễm suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta hoài nghi ngũ ca đã nghĩ ra đoạn ký ức gì đó khiến người ta không chịu nổi, cho nên mới như vậy."

Ký ức khiến người ta không chịu nổi?

Ở trong nhận thức của người Mặc gia, tính tình của Mặc Trọng Viễn vô cùng sáng sủa, hơn nữa trước khi hắn ta "tử trận" cũng không gặp phải chuyện gì khiến người ta không chịu nổi.

Chẳng lẽ là tràng cảnh lúc hắn ta "tử trận" sao?

Hoặc là lúc bị người ta bắt về làm tù binh đã phải chịu tra tấn phi nhân tính?

Việc này mọi người cũng chỉ suy đoán ở trong lòng, đáp án chân chính chỉ có Mặc Trọng Viễn biết được.

Đối diện với ngũ ca như vậy, Hách Tri Nhiễm cũng chẳng còn cách nào.

Rõ ràng một người đang vô cùng khỏe mạnh, nàng cũng không thể cứ thế mà đ.â.m châm khắp cả người người ta, như vậy căn bản chẳng được tác dụng gì.

Chuyện từng phát sinh, bất luận người nào cũng không thể xóa bỏ, muốn thoát khỏi tâm ma như vậy chỉ có thể dựa vào chính mình.

Mặc khác, còn có một biện pháp chính là để người thân gọi tỉnh.

Cái gọi là người thân, đương nhiên chính là người mà hắn ta coi trọng nhất trong đời mới có thể.

Hách Tri Nhiễm nhìn về phía Mặc lão phu nhân cùng ngũ tẩu.

"Nương, ngũ tẩu, các ngươi thử nói về những chuyện vui vẻ trước kia cùng ngũ ca đi, tranh thủ để huynh ấy thoát khỏi thống khổ."

Nghe được lời của cửu đệ muội, ngũ tẩu đã bất chấp hình tượng gì đó.

Trước mặt mọi người cởi giày đi tới bên giường sưởi, Mặc lão phu nhân ngồi ở bên còn lại.

Bà và tức phụ hai người một trái một phải nắm lấy cánh tay của Mặc Trọng Viễn.

"Trọng Viễn, còn nhớ năm con mười sáu tuổi hay không? Nương xem trọng trưởng nữ của Trần gia, muốn mời người hỗ trợ tác hợp cho nhân duyên của con, nhưng con nói thế nào cũng không chịu đồng ý.

Sau đó trong sự truy hỏi mãi của nương, con mới nói con đã thích một cô nương...

Nghe thấy những lời này, vẻ mặt thống khổ của ngũ ca dịu đi rất nhiều, hắn ta nhẹ giọng nói: "Là Giai Giai, con thích Giai Giai, cho nên con mới không có hứng thú gì đối với trưởng nữ kia của Trần gia." Ngũ tẩu nghe thấy phu quân nói ra tên của mình, nước mắt lại rơi xuống như mưa. Nàng dùng sức ôm chặt cánh tay của Mặc Trọng Viễn, nức nở nói: "Phu quân, chàng nhìn ta đi, ta chính là Giai Giai đây...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.