Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 542



Mặc Trọng Viễn nghe ra giọng nói quen thuộc, theo bản năng nhìn về phía thê tử đang khóc tới độ hoa lê đái vũ.

Lúc đối diện với cặp mắt trong suốt kia, ngũ ca một tay ôm lấy người vào lòng.

"Giai Giai, là Giai Giai của ta."

Ngũ tẩu giờ phút này đã sắp khóc không thành tiếng nữa.

"Phu... phu quân... Chàng nhớ ra ta rồi có phải hay không?"

Lúc này Mặc Trọng Viễn ôm kiều thê trong lòng, cuối cùng cũng không trốn tránh sự thật nữa.

"Ừm, ta nhớ ra rồi, nàng là thê tử của ta, là Giai Giai của ta..."

Nữ quyến trong nhà nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều nhịn không nổi mà ứa nước mắt.

Bát tẩu ngược lại đỡ hơn một chút, Mặc Sơ Hàn không bị mất trí nhớ, vẫn đối xử với nàng ấy như trước đây, phu thê hai người hiện giờ chỉ có ân ái hơn, điều duy nhất khiến người ta tiếc nuối chính là, dưới gối vẫn chưa có nhi nữ nào.

Tam tẩu mặc dù biết phu quân còn sống, nhưng việc này không thể công khai nói ra ở trong nhà, hơn nữa, nàng ấy cùng phu quân chỉ vội vàng gặp mặt một lần liền rời đi, hiện giờ cũng không biết được hành tung thế nào, trong lòng nàng ấy mỗi ngày đều đang nhớ nhung.

Nhìn thấy ngũ đệ cùng ngũ đệ muội, tam tẩu liền không nhịn được mà nhớ tới phu quân của mình.

Tâm trạng của mấy tẩu tẩu còn lại hoàn toàn bất đồng, các nàng nằm mơ cũng hi vọng phu quân của mình có thể c.h.ế.t đi sống lại mà trở về, giờ phút này nhìn thấy phu thê hai người Mặc Trọng Viễn gương vỡ lại lành, trong lòng mấy người họ hâm mộ muốn chất.

Mặc Hàm Nguyệt kéo Mặc lão phu nhân, nức nở nói: "Nương, ngũ ca thật sự nhớ lại rồi...

Mặc lão phu nhân rơi nước mắt gật đầu: "Ừm, nó nhớ lại rồi."

Qua một lúc lâu, tâm trạng của mọi người mới có thể bình tĩnh trở lại.

Lo lắng tới việc lúc ngũ ca tỉnh lại không thể khống chế được cảm xúc, tất cả mọi người đều ăn ý không chủ động hỏi tới hỏi lui hắn ta.

Mặc Trọng Viễn dường như cũng nhớ ra tình huống vừa nãy của bản thân, có điều sau khi trò chuyện cùng thê tử và mẫu thân, cảm xúc của hắn ta đã dần trở nên ổn định, nghĩ lại về đoạn hồi ức khiến người ta không chịu nổi kia dường như cũng không có khó chấp nhận như thế nữa.

Hắn ta nhìn vào mọi người đang đứng trong phòng rồi nói: "Năm đó là ta lỗ mãng, trúng phải gian kế của người Nam Cương, mới vào nhầm bẫy rập mà bọn họ đã thiết kế, chịu đựng không biết bao nhiêu tra tấn."

Ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người của Mặc Trọng Viễn, bọn họ biết, hắn ta muốn kể những chuyện đã xảy ra.

Ngũ ca tiếp tục nói: "Năm đó ta mang theo một đội nhân mã đuổi theo bọn bại binh của Nam Cương, đi nhầm vào bẫy rập mà bọn họ mai phục.

Người mà ta mang theo bị loạn tên của bọn họ b.ắ.n c.h.ế.t rất nhiều, ta muốn đi cứu, thế nhưng đơn thương độc mã lại bị kinh sợ, chiến mã căn bản không chịu sự khống chế của ta, chiến mã bị chấn kinh mang theo ta vào một sơn cốc ở sâu trong núi.

Ngay vào lúc ta nhận thấy tình thế không ổn muốn thoát ngựa nhảy xuống, bỗng nhiên xuất hiện một làn khói trắng, trong nháy mắt ta liền mất đi ý thức.

Lúc ta tỉnh lại một lần nữa đã bị người ta dùng thiết liên khóa giam ở trong nhà tù, lúc ấy ta có thể cảm giác được, thần chí của bản thân có lúc thanh tỉnh, có lúc lại cực kỳ mơ hồ."

Nghe tới đó, hai mắt của Mặc Cửu Diệp đã đỏ ngầu, hắn biết, sau đó ngũ ca đã bị trúng độc.

"Ngũ ca, huynh có biết là ai hạ độc huynh hay không?" "Ta không thấy rõ dung mạo của người kia, có điều một sợi tóc bạc lộ ra bên ngoài vạt áo của hắn ta vẫn còn như mới trong ký ức của ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.