Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 551



Mà Mặc Hàm Nguyệt lại không giống vậy, tuy rằng Mặc gia bị triều đình phán đi lưu đày, nhưng Mặc Hàm Nguyệt từ nhỏ đã được sinh ra trong gia đình quyền quý, được hưởng sự giáo dục mà không phải các cô nương của nhà tiểu dân ở trên phố có thể so sánh được.

Nhất là Mặc gia lão phu nhân, bản thân đã là xuất thân cao môn, nữ nhi mà bà tự mình dạy dỗ, làm sao có thể không ưu tú cho được?

Huống hồ chi, các nữ quyến ở trong Mặc gia nhìn qua đều là thông thư đạt lí, thậm chí gặp phải khốn cảnh trượng phu tử trận, cả nhà bị phán đi lưu đày vẫn duy trì được tâm tính lạc quan hướng về phía trước như cũ.

Thử hỏi một cô nương sống trong hoàn cảnh như vậy, làm sao có thể không vui vẻ lạc quan hướng về phía trước được?

Điều quan trọng nhất chính là, lần đầu tiên Mạnh Hoài Ninh nhìn thấy Mặc Hàm Nguyệt, liền có loại cảm giác tim đập nhanh rồi.

Hắn ta cũng không phải lo ngại mọt sách không bận tâm đến điều gì khác, mặc dù chưa từng trải nghiệm qua chuyện tình cảm nam nữ, nhưng vẫn rõ ràng đây chính là cảm giác chỉ xuất hiện khi đã thích một người nào đó.

Bởi vậy, lúc hắn ta nghe thấy giọng nói của Mặc Hàm Nguyệt, mặc kệ ở chỗ của nàng ấy xảy ra chuyện gì, hắn ta cũng hi vọng bản thân cũng có cơ hội để tham gia.

Nghĩ tới đây, Mạnh Hoài Ninh cũng đứng lên, nói với Mặc Cửu Diệp: "Cửu ca, huynh đệ ta chưa từng nhìn thấy thỏ sinh con, chẳng biết có thể mang theo ta để mở mang tầm mắt được hay không?"

Mặc Cửu Diệp cũng không hề nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Mạnh Hoài Ninh chỉ là đơn giản là hiếu kỳ mà thôi.

"Được, bây giờ ta dẫn ngươi đi xem."

Lúc này con thỏ tai dài đang sinh đã sớm bị Mặc Hàm Nguyệt bế vào một căn phòng trống. Vì để tăng độ ấm ở trong phòng, Mặc Hàm Nguyệt tự mình động thủ đi đốt lò sưởi.

Thỏ tai dài đang sinh ở một mình trong chiếc lồng sắt.

Lúc Mạnh Hoài Ninh cùng Mặc Cửu Diệp đuổi tới, thỏ tai dài đã sinh hạ được sáu con thỏ nhỏ.

"Các tẩu tẩu, ta hi vọng nó có thể một lần sinh hạ được chín bảo bảo, đến lúc đó ta sẽ tặng cho các ngươi mỗi người một con."

Mặc Hàm Nguyệt hưng phấn nói.

"Hàm Nguyệt, muội cuối cùng cũng nỡ tặng thỏ tai dài cho ta rồi sao, thật là không dễ dàng gì mà." Nhị tẩu trêu ghẹo nói.

"Nhị tẩu, tẩu đang nói ta bủn xỉn sao?" Mặc Hàm Nguyệt oán trách nói.

Nhị tẩu tiếp tục trêu ghẹo: "Còn nói muội không bủn xỉn sao, cửu tẩu của muội đưa cho muội mấy con thỏ này, ngày thường chúng ta muốn bế một chút muội cũng không nỡ."

Mặc Hàm Nguyệt quả thực là không nỡ, nàng ấy hi vọng có thể thông qua sự cố gắng của chính mình, để những con thỏ này có thể sinh được nhiều thỏ con hơn, kiếm thêm chút ngân lượng phụ giúp trong nhà.

Thời điểm còn ở kinh thành, nàng ấy cũng là thiên kim con nhà giàu nhà cao cửa rộng, biết những cô nương kia thích cái gì.

Mặc Hàm Nguyệt có thể khẳng định, mấy con thỏ này có bề ngoài vừa xinh xắn lại đáng yêu, nhất định sẽ nhận được sự yêu thích của mấy tiểu thư của các gia đình lớn kia.

Bởi vậy nàng ấy cẩn thận chăm sóc từng con thỏ một, nhất là sau khi phát hiện thỏ mẹ đã mang thai, lại càng thêm chăm sóc có thừa, chỉ sợ thỏ mẹ ở trong tay của nàng phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Chờ sau khi mấy con thỏ này sinh ra thỏ con, tin chắc rằng có thể bán được giá cao.

Trong lúc nói chuyện, mấy tẩu tẩu cùng Mặc Hàm Nguyệt cũng phát hiện ra cửu đệ cùng Mạnh Hoài Ninh đang đi vào. Mạnh Hoài Ninh là khách nhân, có thể đi vào nơi này nhất định là vì thỏ con, bởi vậy mấy tẩu tẩu vô cùng ăn ý nhường ra cho hắn ta một vị trí để quan sát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.